“Tôi ôm chiếc váy cưới quá khổ đó khóc ngất đi ở cửa bưu điện.” Elena ngẩng đầu lên, đôi mắt bà trôi đi rất xa, “Khi tôi tỉnh dậy, tôi nghĩ rằng đây là thời gian đen tối nhất mà chiến tranh có thể mang lại cho tôi.”
Elena đưa tay lên, lấy lòng bàn tay lau nước mắt, hít thở sâu rồi tiếp tục: “Sau đó Alex và tôi ngừng liên lạc trong một thời gian, cho đến khi tôi nghe người ta nói rằng người chỉ huy của cuộc chiến đó đã điều chuyển rất nhiều xe tăng và pháo từ thị trấn của chúng tôi ra mặt trận.”
“Tôi biết sắp bắt đầu một trận chiến lớn, vì vậy tôi đã viết thư cho Alex một lần nữa, cố gắng đảm bảo rằng anh ấy được an toàn, và cố gắng thuyết phục anh ấy đừng tham gia vào trận chiến nguy hiểm này.”
Elena che mặt bằng đôi tay nhăn nheo, giọng khàn khàn:
“Tôi đã đợi rất lâu, ngày đêm lo lắng canh gác bưu điện, nhưng tôi vẫn không nhận được hồi âm từ Alex cho đến tận ngày trước cuộc chiến.”
“Đó là một, một…”
Giọng bà đứt quãng gấp gáp như thể không thể nói được tên của bức thư.
Bạch Liễu vừa tiếp tục tìm thư vừa nghe Elena nói, hắn lại nhìn thấy lá thư mà Alex đã gửi cho Elena.
Đây là một bức thư dài, một bức thư sắp xếp hậu sự và tuyệt mệnh tuyệt vọng.
【Gửi Elena:
Đáng lẽ tôi không nên viết bức thư này cho em, nhưng sau khi nghĩ lại, ngoài em ra, tôi không còn ai khác có thể thoải mái dặn dò hậu sự.
Nói đến thật kỳ lạ, Elena,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158379/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.