Bạch Liễu nhẹ nhàng lặp lại, “Năm mươi năm sau khi chiến tranh kết thúc?”
Elena cúi đầu, rũ mi mắt nhăn nheo nhìn Bạch Liễu: “Có lẽ lâu hơn thế, tôi đã già đến nỗi không nhớ nữa rồi.”
“Chỉ nhớ cách đây rất lâu, khi Alex còn sống, anh ấy và người đàn ông tên Rudy đã viết cho tôi rất nhiều lá thư.” Elena lôi ra một chồng thư cũ từ chiếc váy yếm bẩn thỉu của mình. “Mỗi lần đến thăm mộ, tôi sẽ đọc những lá thư họ gửi cho tôi trước mộ của họ, để mình đừng quên lãng họ.”
Elena mệt mỏi thở dài: “Bây giờ chỉ còn lại bà già này là nhớ những chuyện đó, nếu tôi cũng quên đi thì dấu vết tồn tại của bọn họ sẽ không còn nữa.”
Bạch Liễu nhìn chồng thư, lễ phép hỏi: “Cho tôi xem một chút được không?”
Elena kinh ngạc nhìn Bạch Liễu: “Cậu có hứng thú sao? Người trẻ tuổi thường không thích nghe những chuyện xưa cũ lắm.”
Bạch Liễu mỉm cười: “Tôi là đồng đội của Alex và Rudy, tôi có nghĩa vụ phải nhớ đến bọn họ chứ.”
Elena lặng lẽ nhìn Bạch Liễu một hồi lâu, bà đột nhiên bật cười: “Bạn trẻ, cho dù cậu là một tên mồm mép lừa đảo thì lời nói dối của cậu cũng làm vui lòng tôi rồi đấy.”
Bà lão hiền lành đưa chồng thư cho Bạch Liễu, nước mắt lưng tròng: “Hoan nghênh cậu nhớ đến hai người họ cùng với tôi.”
Bạch Liễu giơ bức thư lên: “Bà không ngại nếu tôi tôi mở ra đọc tận mắt chứ?”
Elena bật cười, bà run rẩy xua tay: “Đương nhiên là không, tôi thuộc lòng từng câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158378/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.