Tống Khánh luôn ghi nhớ lời dặn của lão gia khi còn tại thế, nếu tiểu thư có chỗ nào sơ sót trong việc hành sự, ông ấy tất phải ở bên nhắc nhở, chỉ bảo nhiều phần.
Thế nhưng trong lòng ông vẫn một mực tin tưởng, tiểu thư vốn thông minh hơn người, từ năm mười tuổi đã có thể nghĩ ra phương pháp quản lý xưởng chu toàn, đâu phải hạng người tầm thường.
Hiện giờ chẳng qua là trong thời gian ngắn xảy ra quá nhiều chuyện, khiến tiểu thư nhất thời không thể phân thân lo liệu việc hiệu sách mà thôi.
Cho nên ông cũng không gấp gáp đến trước mặt nhắc nhở. Bây giờ quả nhiên không ngoài dự liệu, tiểu thư vừa an táng xong Hoa bà bà, liền lập tức bắt tay xử lý chuyện hiệu sách.
Chỉ là việc tìm một người phù hợp làm tiểu nhị trong xưởng, Tống Khánh lại gặp khó khăn.
Nhân số trong xưởng vốn đơn bạc, tổng cộng chỉ vài hộ gia đình.
Mấy năm nay, những đứa trẻ đi học ở học đường chỉ đếm trên đầu ngón tay, đều vẫn đang học vỡ lòng, trong nhà ai nấy đều kỳ vọng rất nhiều vào chúng, sợ rằng không ai chịu để con mình đi làm tiểu nhị.
Tiểu thư muốn chuyên tâm tu hành, hiệu sách lại thật sự cần một người trông nom đáng tin cậy.
Tống Ngọc Thiện thấy Khánh thúc nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, liền biết chuyện này khó giải quyết, đang định nói nàng ấy sẽ nghĩ cách khác, ánh mắt liếc thấy tiểu tôn nữ của Mã lão bá đang trốn sau cột hành lang nhìn trộm, trong lòng chợt động.
“Khánh thúc, nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037208/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.