Tống Ngọc Thiện dẫn Tĩnh Nương về Tống phủ, vừa vào cửa, một đường rẽ trái vừa đi vừa giới thiệu.
"Ta ở Tây Sương phòng, bên kia là phòng bếp, sát phòng bếp là chỗ ở của Kim thúc, ngươi còn nhớ Kim thúc chứ?"
Tĩnh Nương lơ đãng đáp một tiếng, ánh mắt lại nhìn thẳng vào con ngỗng trắng lớn đang dùng cánh kẹp cây bút vẽ vời trên đất. Nàng vô cùng tò mò. Như vậy mà cũng viết ra được chữ sao? Nó có tự thấy được mình đang viết gì không? Ngỗng Đại Bạch bình thường học hành quả thực rất chăm chỉ, nhưng hôm nay khí thế lại càng đặc biệt, thân ngẩng thẳng, cổ giương cao, bày ra một dáng vẻ như thể rất hiểu đạo lý học vấn.
Hơn nữa, trong nhà có người lạ đến, là con ngỗng trông nhà mà nó chẳng buồn ngó xem là ai sao?
Tống Ngọc Thiện nhướng mày, không vạch trần trò vờ vịt của nó, chỉ cười nhàn nhạt nói: "Đại Bạch, lại đây nhận biết bằng hữu mới."
Ngỗng Đại Bạch lúc này mới thản nhiên đi tới, hai cánh buông thõng, dáng vẻ như rất cao ngạo, chỉ tiếc là thân cao còn không bằng Tĩnh Nương, cứ làm bộ làm tịch mãi mà khí thế chẳng thể nâng lên.
Tĩnh Nương không hề cảm thấy ngỗng Đại Bạch đang ra oai với mình, ngược lại còn thấy thú vị: "Tiểu thư, nó chính là con ngỗng ham học trong truyền thuyết sao? Nó vừa rồi đang viết chữ sao?"
"Đúng là nó." Tống Ngọc Thiện gật đầu, sau đó quay sang hai “người” trước mặt, nghiêm giọng dặn dò: "Về sau ta không có ở nhà, hai ngươi cùng nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-lieu-trai-tu-cong-duc/5037209/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.