Cảm thấy nàng đã say giấc, con rắn nhỏ lúc này mới biến lại thành một chàng trai cao lớn khôi ngô tuấn tú, toàn thân vận một bộ đồ đen, tóc dài mượt mà búi nửa đầu chỉ cài nhẹ một cây trâm gỗ đơn giản. Hắn tiến sát lại gần ngắm nhìn gương mặt Châu Giao, gương mặt nàng trái xoan, nước da trắng sứ đôi má ửng hồng.
- Là một con Giao long..
Búng tay một cái thổ địa hiện lên trong nháy mắt, đứng trước chắp tay cung kính với hắn:
- Thiên Phù thượng thần! Ngài cho gọi thần có việc gì ạ?
Thiên Phù Thượng thần vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt Giao long khẽ hỏi:
- Ngươi có biết người này không?
Thổ địa bị gọi lên giữa đêm bỗng nhiên mắt mũi lèm nhèm phải dụi dụi mấy cái để nhìn cho kĩ vị tiểu thư trước mặt, đến lúc nhận ra là ai hắn mới thốt lên:
- Đây.. đây chẳng phải là giao long sao?
Rồi lại quay ra cung kính với Thượng thần:
- Bẩm Thượng thần, đây là chủ nhân của miếu này ạ.
- Chủ nhân?
- Dạ phải, chuyện là cách đây hơn chục năm, toàn bộ quanh vùng này mưa gió triền miên, khắp nơi ngập úng thối đất thối cát, dân trên cạn không trồng lúa kiếm ăn được, một số người xuôi dòng ra biển nhưng sóng to gió lớn đi cũng không xong. Cứ như vậy vài năm thì đến một ngày có người trông thấy Giao long xuất hiện ở cửa sông, ngay thời khắc đó trở đi sóng yên biển lặng, trời quang mây tạnh, người dân trong vùng từ đó mới bắt đầu lập nên miếu này đấy ạ.. Chính là vị này đây ạ.
- Đây là..
- Dạ bẩm, là con gái của Thủy Thần. Châu Giao công chúa ạ.
Thiên Phù thượng thần không nói gì nữa chỉ phất tay một cái làm Thổ địa biến mất. Dưới ánh đèn dầu, nhìn vết thương trên vai mình đã được chữa khỏi liền hiểu ra duyên nợ đã bắt đầu, hắn ta khẽ lại gần nằm xuống bên cạnh ngắm nhìn gương mặt Châu Giao.
Trời tờ mờ sáng Châu Giao đã thức dậy, mở mắt ra đã thấy trước mặt con rắn nhỏ hôm qua đang nằm cuộn tròn ngay cạnh mình. Nàng nhìn con rắn nhỏ nhẹ nhàng định chạm vào nó xong nghĩ lại thôi, đứng dậy sửa soạn ra khỏi cửa miếu thì đã thấy con rắn bò theo sau từ lúc nào. Châu Giao không nói cứ vậy bước đi, con rắn vẫn bò theo sau khiến những người làm đồng sớm đi qua ai nấy đều sợ hãi mà bỏ chạy, không nhịn được mới quay lại mắng con rắn nhỏ:
- Ngươi đừng theo ta nữa, hãy quay về miếu đi!
Nàng tiếp tục bước đi, con rắn dường như không để ý đến lời mắng mỏ vẫn bò sau nàng. Phía trên cao, một con chim nhỏ đang chuyền qua từng cành bí mật bám theo.
Qua cánh cổng lớn ngoái lại phía sau vẫn là con rắn nhỏ đó, Châu Giao cúi xuống cầm con rắn lên, một tay đỡ lấy thân nó, một tay vuốt lấy đầu nó, phía trên cao con chim nhỏ không nhịn được mà thốt lên:
- Cô ta dám vuốt đầu Thượng thần sao?
Phía đằng này Thiên Phù trong hình hài con rắn cũng nghe thấy bèn khè lên một tiếng ra hiệu cho con chim kia im miệng, cái khè bất ngờ khiến Châu Giao cũng phải giật mình. Nhận ra làm nàng sợ hãi, con rắn nhỏ bỗng lại ngoan ngoãn dụi đầu vào tay nàng. Châu Giao khẽ nói nhỏ với con rắn:
- Xem ra không đem theo ngươi không được rồi. Ta cho ngươi theo ta, nhưng ngươi không được nghịch ngợm đâu nhé, nếu không..
Châu Giao ngập ngừng nhìn quanh, con rắn nhỏ chờ đợi nghe nàng nói:
- Ta sẽ ném ngươi cho con chim đằng xa kia ăn.
Con rắn há hốc miệng. Con chim đang đậu trên cành cây suýt trượt chân ngã. Châu Giao đem con rắn nhỏ nhét vào tay áo tiến vào thị trấn.
Nàng cứ vậy hòa vào dòng người đông đúc, một thị trấn nhỏ dù sao cũng sẽ tấp nập hơn ngôi làng ven sông kia. Người buôn kẻ bán nhộn nhịp, nàng cứ đi cũng chưa biết bắt đầu từ đâu để tìm được kẻ có duyên kia. Đến chiều ngày thứ ba, khi đi ngang qua một góc phố nhỏ bỗng nghe được một câu chuyện phiếm của những kẻ nhàn rỗi đang ngồi uống trà:
- Thì ra kẻ đó chính là người, nói xem lúc đó ngươi mấy tuổi?
- Lúc đó ta mới có 6 tuổi, mà chuyện đó ta nhớ như in đến tận bây giờ.
- Ngươi kể ra cho kĩ cho chúng ta nghe xem nào.
Thì ra là một đám người đang vây quanh một tên thư sinh nghe hắn kể chuyện, có vẻ như là một câu chuyện rất thú vị khiến chúng đều chú tâm lắng nghe, tên thư sinh tiếp tục kể:
- Ta nhớ rõ năm đó hạn hán kéo dài, ta phải theo mẹ ra đồng mót ốc mò ăn, ta cứ mải lúi húi tìm kiếm mãi đến lúc nắng lên đỉnh đầu cũng là lúc ta đi lạc ra tận phía ngoài bờ sông. Đúng lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy từ phía bờ sông thứ gì đó nổi lên lấp lánh dưới ánh nắng, ta mới tiến thêm vài bước ra xem thì không thể tin được..
- Là gì? Đúng là thật sao? Ngươi nói kĩ đi xem nào? – Đám người xung quanh bắt đầu nhao nhao lên. Châu Giao từ phía đằng xa cũng đã nghe thấy, lời nói của kẻ phàm nhân duy nhất mà nàng nghe lọt tai kể từ khi đặt chân vào thị trấn nhỏ này. Hắn kể tiếp:
- Lúc ta vừa bước tới cũng là lúc nó nổi lên, ta đã nhìn thấy cái sừng của nó, đôi mắt của nó: Chính là một con Giao long.
- Thật là thần kỳ, rồi sao rồi sao nữa? – Đám người kia lại nháo nhào lên. Lần này khi Châu Giao đã biết chắc kẻ nàng cần tìm là ai, nàng nhắm mắt lại nhớ lại khoảnh khắc đó chỉ như vừa mới hôm qua, khi vừa trồi lên mặt nước, kẻ đầu tiên nàng trông thấy bên bờ sông năm ấy là một đứa trẻ rất nhỏ. Đứa trẻ khi vừa nhìn thấy nàng đã sợ hãi bỏ chạy.
- Thì còn sao nữa, ta sợ quá bèn chạy về nhà báo tin kể lại đầu đuôi cho dân làng và quả thật sau ngày hôm đó trở đi trời không còn hạn hán nữa, mưa thuận gió hòa cho tới tận bây giờ.. Thôi, ta phải về nhà trọ đây kẻo muộn, sáng sớm mai còn về làng sớm có mẹ già đang chờ ta ở nhà, hẹn các ngươi hôm khác ta sẽ kể tiếp.
Châu Giao chỉ đứng từ đằng xa lẳng lặng nhìn theo tên thư sinh đang chuẩn bị rời đi. Con rắn nhỏ trong tay áo nàng cũng tò mò thò đầu ra hóng chuyện. Nàng không để ý tới nó, khẽ thả buông ống tay áo cho nó xuống bò đi, còn nàng bắt đầu đi theo tên thư sinh kia.
Con rắn nhỏ bò đến một góc khuất kín đáo hóa hình lại thành người. Từ phía trên cao bay xà xuống, con chim nhỏ ngũ sắc kia cũng hóa thành hình người. Tên thanh niên hóa từ con chim ngũ sắc kia sốt sắng:
- Thiên Phù thượng thần, ngài làm gì vậy còn không mau chuẩn bị về trời, ngài chơi đùa chưa đủ sao?
- Khung Thương, ngươi đừng đi theo ta nữa, ta thấy phiền lắm.
- Ngài đừng nói vậy, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngài thôi, bao nhiêu công vụ còn đợi ngài trên kia ngài không định về xử lý hay sao?
- Không phải đã có Ngọc Hoàng cùng các ngươi đó sao.
- Ngài làm sao vậy? Ngài thân là chân long, là chính tông cao quý sinh ra đã là rồng, không giống như giao long phải tu luyện nghìn năm mới hóa rồng. Thân phận vô cùng khác biệt, tại sao giờ đây ngài cứ muốn đi theo một con giao long mà bỏ bê chính sự như vậy.
Khung Thương câu tiếp theo không dám nói to chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng:
- Mà còn không biết giao long kia có thể hóa rồng được hay không nữa..
- Ngươi nói cái gì đấy!.. - Thiên Phù quát lên một tiếng khiến Khung Thương co rúm người lại, hắn xuôi lại nhếch miệng cười nhạt tự nói:
- Từ bao giờ chuyện hôn sự của ta lại trở thành chuyện chính sự..
- Thôi thì thần cũng không vòng vo nữa, chuyện này hệ trọng không thể..
Chưa cần đợi hắn nói xong Thiên Phù đã gạt tay cắt ngang lời hắn:
- Ta vừa mới ra khỏi Huỳnh Thiên động, cơ thể chưa hồi phục, muốn tĩnh dưỡng một thời gian, ngươi hãy về bẩm báo như vậy.. ngươi sẽ không sao đâu.
- Kìa thượng thần..