Không biết qua bao lâu, khi ly rượu thủy tinh sắp không chịu nổi sức ép từ tay Lục Việt nữa Tô Quân mới thở dài, giả vờ ảo não:
"Thực ra tôi... Thôi, bỏ đi, dù sao anh cũng không nghe thấy, chi bằng không nói thì hơn..."
Nói xong Tô Quân liền quay đầu chạy mất.
Lục Việt:.....?
Hương vị của việc sắp nghe được điều quan trọng thì đối phương đổi ý không nói nữa thật sự rất khó tả.
Cảm giác ấy giống như nhặt được một quyển bí kíp võ công tuyệt thế, chưa kịp vui vẻ thì phát hiện đây mới là tập 1, mà tập 2 đã thất truyền hàng trăm năm rồi.
Khó chịu vô cùng.
Lục Việt thả lỏng tay cầm ly rượu vang, hắn hướng mắt nhìn bóng lưng của Tô Quân, trong mắt có chút khó hiểu.
Vừa rồi suýt chút nữa hắn đã để lộ thân phận, hắn muốn xoay người nắm lấy tay Tô Quân, không để cậu rời đi.
Hắn muốn hỏi điều mà Tô Quân muốn nói với hắn là gì.
Nhưng không thể được, trước khi xác nhận danh tính của Vị Vong Nhân, hắn không thể để Tô Quân biết thân phận thực sự của mình.
Lục Việt khẽ thở dài, lông mày như phủ một tầng sương lạnh, ngón tay hắn khẽ cong lên gõ gõ lên mặt bàn, trong lòng tràn đầy tâm sự.
Tô Quân đang định đi quanh nhà hàng một vòng rồi quay trở lại tính sổ với Lục Thịnh thì Tần Vô Duyên đã khôi phục thân phận nhân viên phục vụ đột ngột chặn cậu lại hỏi:
"Sở trưởng Lục có biết ngươi thích Lục Thịnh không?"
Nhìn Tần Vô Duyên dùng ánh mắt nghi ngờ "Cậu dám cắm sừng Sở trưởng Lục" nhìn mình, Tô Quân hít một ngụm khí lạnh, chỉ ba ngón tay lên trời bắt đầu thề thốt:
"Sở trưởng, tôi và Sở trưởng Lục thực sự không có quan hệ gì hết, mấy tin đồn "Tôi và Sở trưởng Lục thành hôn" trên Thiên Đình đều là giả. Nếu tôi nói dối, Thiên Lôi sẽ..."
Trên bầu trời trong xanh chợt nổi lên vài tia sét.
Tô Quân liền biết điều nuốt nửa câu "bị Thiên Lôi đánh chết" xuống bụng.
Tần Vô Duyên, Tô Quân:.......
Tần Vô Duyên lạnh lùng dội cho cậu một gáo nước lạnh: "Dù sao ở đây cũng có cột thu lôi, không cần sợ bị sét đánh."
Y lại nói thêm: "Có điều Sở trưởng Lục hình như thích ngươi, ngươi nên nghĩ xem sau này sẽ đối mặt với ngài ấy như thế nào."
Tô Quân kiên quyết phủ nhận: "Xác suất Sở trưởng Lục thích tôi còn nhỏ hơn xác suất trời đổ mưa ngay bây giờ nữa."
Dù sao dự báo thời tiết nói hôm nay trời sẽ nắng, nhiều lắm là sẽ có mưa nhỏ vào ban đêm.
Đột nhiên trong không gian vang lên tiếng hạt mưa rơi xuống đất, sau đó âm thanh ngày càng dày đặc hơn, những hạt mưa xếp thành một hàng dài rơi xuống đất lộp bộp.
Không nghi ngờ gì nữa, trời đổ mưa như trút nước.
Tần Vô Duyên "hừ" một tiếng, xoay người rót rượu cho khách, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Tô Quân ngậm chặt miệng, giả vờ "Tôi không nghe, tôi không biết gì hết", ẩn thân quay trở về chỗ Lục Thịnh.
Buff "tiên tri" này của cậu cũng quá dọa người rồi.
Tô Quân ẩn thân, đứng khoanh tay trước mặt Lục Thịnh.
Cậu không biết lấy đâu ra một bông hồng, bắt chước đám công tử bột ngậm vào miệng, câu dẫn Lục Thịnh:
"Mỹ nhân, cười một cái cho ta xem."
Nhưng cậu hoàn toàn không có một chút khí chất phóng đãng trời sinh như Bạch Ly.
Lúc cậu nói chuyện, bông hồng liên tục không nghe lời rơi ra khỏi miệng, cậu phải lấy tay đỡ lấy nó cho bớt xấu hổ.
...Sao cứ có cảm giác như cậu lại biến thành trò cười cho Lục Thịnh lần nữa.
Nụ cười chợt xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng của Lục Việt khiến nhân viên phục vụ đi ngang qua cũng phải giật mình.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, nở một nụ cười dịu dàng hiếm thấy.
Đôi lông mày lạnh nhạt thường ngày khẽ cong lên, đôi môi nghiêm nghị cũng nhếch lên một đường cung đẹp mắt.
Dường như tảng băng lạnh giá bên ngoài đã tan ra, để lộ trái tim ấm áp, nóng bỏng bên trong.
Tô Quân ngây ngốc tại chỗ, há hốc miệng, kinh ngạc, bông hồng trong miệng rơi xuống đất, mấy sợi tóc ngốc trên đầu như muốn bay lên.
Cậu vô thức ôm lấy ngực trái, trái tim không thể nào kiểm soát được nện thình thịch trong lồng ngực.
Tô Quân đột nhiên hiểu được tâm trạng của Chu U Vương vì một nụ cười của Bao Tự mà "phóng hỏa hí chư hầu" (1)
(1): Chu U Vương là vị vua thứ 12 của nhà Chu. Ông rất say mê Bao Tự nhưng Bao Tự luôn tỏ ra buồn bã, không bao giờ cười. Vì để thấy được nụ cười của mỹ nhân, Chu U Vương đã nghe theo lời của nịnh thần, sai người đốt lửa trên đài Phong Hỏa khiến các chư hầu tưởng rằng quân Khuyển Nhung tấn công nên đã chạy tới ứng cứu. Bao Tự thấy các chư hầu tức giận vì bị đùa giỡn nên đã phá lên cười. Chu U Vương thấy thế liền thích thú tiếp tục dùng cách này để lừa các chư hầu. Về sau khi quân Khuyển Nhung tấn công thật, vua ra lệnh đốt lửa nhưng các chư hầu đều nghĩ là trò đùa của vua nên không đến, cuối cùng Chu U Vương bị giết, nhà Tây Chu diệt vong.
Tô Quân nuốt một ngụm nước bọt, lắp bắp nói:
"Tôi...tôi gọi anh một tiếng, anh dám trả lời không?"
Nói rồi, cậu đập bàn một cái: "Lục Thịnh!"
Lục Việt chỉ muốn trêu ghẹo tiểu Nguyệt Lão một chút, còn thân phận vẫn không thể để lộ cho cậu biết.
Hắn nhịn cười cúi đầu giúp Tô Quân cắt bít tết, đợi Tô Quân "thật sự" trở lại sẽ đút cho cậu ăn.
Thấy Lục Việt không trả lời, Tô Quân lại giả vờ dùng sức đập tay xuống bàn, trực tiếp gọi thẳng tên hắn:
"Lục Việt!"
Một tiếng gọi này giống như sét đánh giữa trời quang, nổ ầm ầm bên tai Lục Việt.
Lục gì cơ?
Có phải hắn nghe nhầm rồi không?
Tâm trí bị phân tâm, lực tay hắn cũng mạnh hơn, con dao trong tay xuyên qua miếng thịt bò mọng nước cắt cái đĩa trắng làm đôi.
Ngay cả bàn ăn bên dưới cũng xuất hiện một vết nứt.
Lục Việt bất động trong tư thế cắt thịt, còn Tô Quân sững sờ nhìn tay cầm dao của Lục Việt.
Trái tim nhỏ bé không chịu nổi đả kích lại bắt đầu đập loạn xạ trong lồng ngực.
Chỉ có điều lần này là bị dọa sợ.
Cậu nhìn chằm chằm chiếc đĩa bị cắt làm đôi.
Vết cắt bằng phẳng, trông giống như bị linh lực bổ ra làm đôi hơn là bị dao cắt phải.
...Đây liệu có thể coi là bằng chứng xác thực Lục Thịnh là thần tiên không?
Lục Việt lấy lại bình tĩnh, gọi nhân viên phục vụ tới.
"Xin lỗi, tôi không cẩn thận làm vỡ đĩa của nhà hàng. Xin hỏi cái đĩa này bao nhiêu tiền?"
Nhân viên phục vụ cũng kinh ngạc nhìn chiếc đĩa bị cắt vô cùng nghệ thuật, môi mấp máy vài lần, khó khăn lắm mới thốt ra được:
"Để...để tôi đi hỏi quản lý."
Vị tiên sinh này có phải là đệ tử của Thiếu Lâm tự không vậy? Công lực phải thâm hậu thế nào mới có thể khiến chiếc đĩa sứ vỡ làm đôi như vậy chứ?
"Xin lỗi, phiền anh mang cho tôi một phần bít tết khác."
"Vâng, xin ngài đợi một chút."
Tô Quân đứng thẳng người, đi đến bên cạnh Lục Việt, lấy điện thoại ra tìm mấy truyện cười nhạt nhẽo.
"Tuyển tập truyện cười nhạt nhẽo nhất..."
Cậu vừa đọc, vừa nghi ngờ nhìn Lục Việt
"Dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, cô gái mất chân cuối cùng cũng tìm thấy chân của mình..."
"Có một que diêm chợt thấy đầu mình ngứa ngứa, sau đó nó liền lăn ra đùng ra chết..."
"Cà chua con hỏi mẹ: "Mẹ ơi, chúng ta rốt cuộc là rau hay là quả", cà chua mẹ trả lời: "Trời ơi, sao một quả cà chua có thể nói chuyện được?"
Kể liên tiếp mấy truyện cười nhạt nhẽo, Lục Thịnh vẫn không chút phản ứng.
Hắn chỉ bình tĩnh ngồi đó, im lặng trả lời tin nhắn, cứ như thể người suýt để lộ thân phận vì làm vỡ chiếc đĩa vừa rồi không phải là mình.
Giả vờ đi, cứ tiếp tục giả vờ đi.
Tô Quân không chịu bỏ cuộc, tiếp tục thách thức giới hạn của hắn, khiến hắn lộ ra sơ hở lần nữa.
"Anh nói xem nếu tôi muốn ôm anh thì cần bao nhiêu tiền. Một viên linh thạch đủ không?"
"Nếu anh phục vụ tốt, tôi sẽ xem xét cho anh boa thêm cho anh."
"Nhưng nếu anh cứ giữ vẻ mặt lạnh lùng như bị người khác làm nhục như vậy, tôi chỉ còn cách trói anh lại..."
Lục Việt đột nhiên đặt con dao trên tay xuống, ngước mắt lên.
Hắn giả vờ như tự nói với chính mình nhưng thực chất là nói cho Tô Quân nghe.
"Sao tiểu Quân vẫn chưa quay lại?"
Sau đó hắn liền phắt dậy khiến cho Tô Quân vẫn còn cúi người quan sát hắn sợ chết khiếp.
Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Tô Quân một lúc rồi nhanh chóng rời đi.
Tiểu Nguyệt Lão có lẽ đã phát ra hắn chính là Lục Việt.
Có điều, không biết cậu ấy đã nhận ra hắn chính là Sở trưởng Lục hay chưa.
Tô Quân cũng đứng thẳng dậy, ép mình ngẩng đầu lên, môi mím chặt, tức giận nhìn hắn:
"Anh nhất định có thể nhìn thấy tôi."
Lục Việt không trả lời Tô Quân, trong mắt lóe lên ý cười, hắn nhìn quanh nhà hàng nhưng khóe mắt vẫn thầm quan sát Tô Quân.
Tô Quân bị phớt lờ thì vô cùng tức giận, cậu định kiễng chân túm lấy cổ áo Lục Việt nhưng cuối cùng lại không dám.
"Anh vẫn còn muốn giả vờ không nhìn thấy tôi sao?"
"...Anh! Anh còn giả vờ không thấy tôi nữa, tôi sẽ hôn anh!"
Nói xong, tim Tô Quân như đông cứng lại, toàn bộ thể diện đều vứt sạch.
Cậu nhón chân lên một chút, hai mắt nhắm chặt như sắp chết, túm lấy cổ áo Lục Thịnh, mạnh mẽ hôn lên môi hắn.
Sau đó cậu buông tay, xoay người chạy ra khỏi nhà hàng.
Hôn xong liền chạy, vô cùng kích thích.
Lục Việt còn chưa kịp bắt lấy Tô Quân để hôn đáp lại thì tiểu Nguyệt Lão đã ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy vụt đi.
Cậu nhanh nhẹn né tránh mấy nhân viên phục vụ, chạy thục mạng ra ngoài.
Lục Việt sững sờ ngồi xuống, hơi nóng còn sót lại trên môi không hề giảm đi mà càng bùng cháy dữ dội hơn.
Tiểu Nguyệt Lão hôn hắn! Có phải cậu ấy cũng thích hắn không?
Phục vụ lần lượt lên món nhưng hắn vẫn giữ nguyên tư thế thất thần.
Súp đặc nóng hổi nguội đi, nước sốt trên miếng thịt cừu mọng nước cũng đông lại nhưng Lục Việt vẫn không có ý định cầm dao dĩa lên.
Hắn hiếm khi thấy bồn chồn bất an như vậy.
Nhưng lúc chạy ra ngoài Tô Quân đã ẩn thân, nếu hắn tùy tiện đuổi theo, vậy chẳng khác nào thừa nhận là hắn nhìn thấy cậu.
Lợi dụng thời gian vào nhà vệ sinh, Lục Việt lấy lại thân phận Sở trưởng Lục, đi tìm Tần Vô Duyên.
Tần Vô Duyên rất bất ngờ khi nhìn thấy hắn, tâm trạng y còn xen chút áy náy khó hiểu.
"Sở trưởng, theo căn dặn của ngài thần đã đến đây chờ Thôi Tình Lam, nhưng sao ngài cũng đến..."
Lục Việt cắt ngang lời y: "Vừa nãy ngươi nói chuyện gì với tiểu Quân?"
Tần Vô Duyên không dám nhìn Lục Việt, y cau chặt mày, cố gắng tìm một cách nói uyển chuyển nhất:
"Sở trưởng, Tô Quân không cẩn thận thắt dây tơ hồng với Lục Thịnh. Hơn nữa...hơn nữa cậu ấy hình như có ý với Lục Thịnh, thần cũng khó nhúng tay vào."
Qua ánh mắt thương cảm của Tần Vô Duyên, Lục Việt lần nữa hiểu được tư vị "tự mình cắm sừng mình".
"Ừm, vì thế ngươi ra lệnh cho cậu ấy cởi dây tơ hồng?"
"Vâng, nhưng sau đó cậu ấy nói giữa cậu ấy và Lục Thịnh có sự ràng buộc bởi hoa Nhân Duyên nên không thể cởi dây tơ hồng ra được. Hơn nữa Lục Thịnh có thể là tiểu tiên do Thiên Đình phái xuống."
"...Tiểu Quân biết thân phận thật của Lục Thịnh?"
"Cậu ấy không nói cho tôi biết, nhưng xem dáng vẻ thì có lẽ cậu ấy đã đoán ra được phần nào."
Tâm trí Lục Việt có chút hỗn loạn, sau đó rất nhanh liền khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
Tiểu Nguyệt Lão có lẽ đã đoán ra được hắn là Lục giám ty nhưng vẫn chưa biết hắn là Sở trưởng Lục.
"Ta hiểu rồi, ngươi tiếp tục ở đây chờ Thôi Tình Lam. Tiểu Quân còn nhỏ, linh lực vẫn còn yếu, ngươi nhớ phải bảo vệ cậu ấy, không được để cậu ấy chịu bất kỳ thương tổn nào."
Hắn lại nhấn mạnh thêm một lần nữa:
"Nhớ kỹ, không được để cậu ấy mất một sợi tóc nào."
Tần Vô Duyên thầm thở dài, dù trong lòng Tô Quân đã có người khác nhưng Sở trưởng vẫn âm thầm quan tâm cậu ấy.
Y lên tiếng an ủi: "Thần tuân lệnh. Sở trưởng, ngài cũng đừng quá đau lòng, hoa Nhân Duyên...nói không chừng không chính xác."
Tần Vô Duyên không ngờ một câu này vừa nói ra, sắc mặt Lục Việt lại trở nên rất khó coi.
"Sao có thể không chính xác được? Hoa Nhân Duyên là linh vật duy nhất có thể dự đoán nhân duyên của thần tiên, nhất định là vô cùng chính xác."
Tần Vô Duyên bị dội một gáo nước lạnh, y không biết Sở trưởng Lục đang nghĩ gì nữa.
"........"
Nếu như hoa Nhân Duyên chính xác thì chẳng phải Sở trưởng và Tô Quân sẽ không thể ở bên nhau được hay sao?
Tần Vô Duyên nghĩ mãi không thông, chỉ có thể nghi ngờ nhìn Sở trưởng Lục lạnh lùng phất tay áo rời đi.
****
Tô Quân vừa lao ra khỏi cửa liền dựa vào tường thở dốc, cậu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc - Thôi Tình Lam.
Chỉ có điều lần này, Thôi Tình Lam không còn đi đôi giày cao gót phát ra những tiếng chói tai khi nện xuống mặt đất nữa, thay vào đó là một đôi giày bệt bình thường.
Đôi mắt cô hằn những tia máu, khuôn mặt phờ phạc như thể mất ngủ lâu ngày, ngay cả bước đi cũng không vững.
Lớp trang điểm trên mặt cũng không còn tinh tế như trước nữa, cô chỉ đơn giản đánh một chút kem nền và tô son màu tối.
Nhưng điều thực sự thu hút sự chú ý của Tô Quân chính là con dao quen thuộc trên người cô ta.
Con dao có khắc hình bạch xà.
Bạch xà trên con dao vẫn chậm rãi di chuyển, nó rít lên từng tiếng khát máu, đôi mắt màu ngọc lục bảo xinh đẹp nhìn chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống Tô Quân.
Sắc mặt Tô Quân ngưng trọng, cậu có cảm giác con bạch xà đó thực sự là vật sống đang nham hiểm tính kế cậu.
Người bình thường không thể nhìn thấy con dao nên Thôi Tình Lam dứt khoát giắt nó trong cái túi nhỏ trên thắt lưng.
Cô sải bước vào nhà hàng, nhìn dáo dác như tìm kiếm ai đó.
Tô Quân không ẩn thân nữa, trực tiếp đối mặt với Thôi Tình Lam.
Kỳ lạ là, một vài người phục vụ đi lướt qua như không nhìn thấy cô nhưng Tần Vô Duyên người đứng xa nhất lại đi về phía cô.
"Chào cô, xin hỏi cô đã đặt bàn trước chưa?"
Thôi Tình Lam lãnh đạm rời tầm mắt, làm như không nhìn thấy Tô Quân, cô vừa tiếp tục tìm bóng dáng Lục Thịnh vừa nói với Tần Vô Duyên:
"Rồi."
Tần Vô Duyên không đưa cô đến bàn đã đặt trước mà dẫn cô vào một khoảng không gian giả tưởng do y tạo ra.
Ở đó người phàm không nhìn thấy cảnh tượng bên trong, càng không nghe thấy tiếng hai người nói chuyện.
Đây là linh thuật mà sở Giám Phạt chuyên dùng khi thực hiện nhiệm vụ ở nhân gian.
Tô Quân như vị khách không mời mà đến, ngồi đối diện với Thôi Tình Lam, cô không hề ngẩng đầu nhìn cậu mà chỉ chăm chú vào tờ thực đơn trên tay.
Không chào hỏi rườm rà, Tô Quân trực tiếp nói:
"Trong tối của cô có một con dao khắc hình bạch xà."
Tay đang giở thực đơn của Thôi Tình Lam chợt khựng lại, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, híp mắt hỏi:
"Anh nhìn thấy?"
Tô Quân nghiêm túc nói:
"Đó không phải là thứ sạch sẽ gì, là ai đưa cho cô?"
Thôi Tình Lam cười lạnh một tiếng, cô lại cúi đầu, từ cổ họng khàn khàn nặn ra mấy chữ:
"Không liên quan đến anh."
Bạch xà trên con dao bỗng cuộn tròn lại, ánh sáng xanh nhạt trên thân nó tối sầm lại.
Nó vẫn đang nhìn chằm chằm Tô Quân.
Tô Quân biết trên đầu cậu vẫn còn đang đội cái nồi "tra nam" to tướng, Thôi Tình Lam sẽ không nói sự thật cho cậu biết.
Cậu cúi đầu, vắt óc nghĩ ra cách nói chuyện nhẹ nhàng hơn.
Sau một hồi yên lặng, Thôi Tình Lam đột nhiên đóng thực đơn lại, thản nhiên nói:
"Mặc dù không biết tại sao anh có thể nhìn thấy con dao này, nhưng cho dù tôi có nói cho anh biết, chắc anh sẽ không tin."
"Khi nguồn vốn của công ty bị phá vỡ, có một kẻ điên tự xưng là "Ty Mệnh" cầm một tờ vé số đến tìm tôi nói chỉ cần tôi dùng 30 năm tuổi thọ là có thể đổi được cuộc sống an nhàn cho cha mẹ và một tờ vé số trúng 100 triệu tệ."
"Ban đầu tôi không tin, nhưng cuối cùng vẫn buộc phải tin, vì cái mà anh ta gọi là "vận mệnh" đã thực sự xảy ra ngay sau đó."
"Giống như một lời nguyền không thể phá vỡ trong truyện cổ tích."
Thôi Tình Lam bình tĩnh như đang kể câu chuyện của một người xa lạ nào đó, nhưng nụ cười tự giễu lại chua xót vô cùng.
"Mà tôi, một kẻ sắp mất tất cả cũng không còn màng tới anh ta muốn lấy bao nhiêu năm tuổi thọ."
Thôi Tình Lam vừa dứt lời, con bạch xà liền trừng to con ngươi, hung ác nhìn chằm chằm cô.
Nó vặn người, trườn từ cán dao xuống, trực tiếp lao thẳng vào người Thôi Tình Lam đang không chút phòng bị.
Cùng với nhất cử nhất động của con bạch xà, huyết quang chợt lóe lên, một dải lụa trắng như tuyết đánh về phía Tô Quân.
Tô Quân lập tức cúi người xuống, rút thanh kiếm cùn mà Sở trưởng Lục tặng ra, một nhát chém đứt dải lụa đang muốn quấn lấy người mình.
Khác với tình huống ở công viên giải trí, trong không gian đặc biệt do Sở trưởng tạo ra, cậu không cần phải e ngại liên lụy tới người khác, cũng không cần phải kiềm chế sử dụng linh thuật.
Trong không trung có vô số dải lụa trắng nhức mắt, chúng tan ra như tàn tro rồi đột nhiên biến thành một cây thương sắc bén, đâm về phía ngực trái Tô Quân.
Cây thương dài phân thành vô số hình ảnh, tấn công từ mọi phía, khiến Tô Quân khó phân biệt thật giả.
Bạch xà tấn công quá ác liệt, mặc dù Tô Quân có kiếm trong tay nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ được một chút, trên cánh tay đã bắt đầu xuất hiện những vết xước dài nhỏ máu.
Trong ánh huyết quang, Tô Quân mơ hồ có thể nhìn thấy con bạch xà đã biến thành hình người, tay y nhẹ nhàng bóp cổ Thôi Tình Lam như chơi đùa với một con rối, miệng ghé sát xuống cổ cô.
Sau đó y đẩy Thôi Tình Lam về phía Tô Quân.
Úc Yến liếm giọt máu bên khóe miệng, cười khẽ:
"Thanh kiếm này là tên họ Lục tặng cho ngươi sao?"
"Xem ra hắn rất xem trọng ngươi."
Tô Quân cắn môi, không để ý đến vết thương trên tay đang rỉ máu, tay cậu vẫn nắm chặt thanh kiếm, nghĩ cách cứu Thôi Tình Lam.
Úc Yến vừa dứt lời, không gian giả tưởng xung quanh đột nhiên vỡ vụn, hắn nhìn quanh, chỉ thấy một thân ảnh mặc trường bào màu đen của sở Giám Phạt lạnh lùng đứng trước mặt mình.
Đồng tử Úc Yến co rút lại...
Mặc dù người đàn ông trước mặt đeo một chiếc mặt nạ kín mít nhưng dáng vẻ và y phục này cũng đủ khiến y nhận ra người này.
Úc Yến như quay trở lại cung điện trống rỗng năm đó.
Y cô độc ngồi trên ngai vàng, tất cả tướng lĩnh dưới trướng đều đã bị người đó chém đầu, lũ tiểu yêu vô năng chỉ biết nháo nhào tháo chạy.
Người đó cầm kiếm, chậm rãi bước vào cung điện.
Những giọt máu trên thanh kiếm tí tách nhỏ xuống mặt đất, vẽ nên một đường máu kinh hoàng trên sàn nhà làm bằng xương trắng.
Chiếc áo choàng đen thêu chỉ vàng sang trọng không nhuốm một giọt máu nào.
Hắn giơ kiếm lên, nhẹ nhàng nói:
"Chỉ còn ngươi nữa thôi, Úc Yến."
Cảnh tượng giống y hệt hiện tại, người đàn ông khẽ nhướng mắt, chậm rãi rút trường kiếm từ sau lưng ra, tiếng rồng gầm vang khắp bầu trời, những linh hồn từng chết dưới thanh kiếm ngưng tụ thành một đạo huyết quang.
Giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng nhưng khi rơi vào tay Úc Yến lại giống như sấm rền.
Hắn nói: "Thì ra ngươi vẫn còn sống, Úc Yến."
Tác giả có lời muốn nói: Lục Việt: Haizz, thì ra mọi người đều nghĩ mình bị cắm sừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]