Tần Vô Duyên nhớ đến những rắc rối mà Lục Thịnh gây ra, y cười lạnh một tiếng, thanh đao sau lưng vì cảm nhận được sát khí của chủ nhân mà rung lên không ngừng.
"Có lẽ hắn là tiểu tiên nào đó do Thiên Đình phái xuống."
Nụ cười trên mặt Tô Quân đông cứng lại rồi từ từ tan biến.
Tiểu tiên...
Tiểu tiên có thể nhìn thấy nguyền thần của cậu...
Hai mắt cậu trống rỗng, cậu rơi vào trạng thái tuyệt vọng "Sao trời không giáng một tia sét xuống đánh chết ta luôn đi".
Tô Quân cố gắng phủ nhận:
"Không thể nào! Lúc tôi ẩn thân rõ ràng anh ấy không nhìn được..."
Sát khí trên mặt Tần Vô Duyên càng rõ ràng.
"Người có thể nhìn thấy hoa Nhân Duyên nhất định có thể nhìn thấy nguyền thần của cậu, không có ngoại lệ."
"Đương nhiên hắn cũng có thể là yêu quái, nhưng ta không nhìn thấy trên người hắn có luồng yêu khí, hắn nhất định phải là bán tiên hoặc thần tiên."
Tô Quân đáng thương sắp không chịu nổi đá kích chí mạng này.
Hai đầu gối cậu khụy xuống, cậu quỳ xuống, hai tay chống trên nền đất, dáng vẻ giống như một phạm nhân đang sám hối vì những sai lầm của mình.
Ngu ngốc! Thực sự quá ngu ngốc!
Cậu thực sự vô cùng hối hận vì những gì mình đã làm. Bây giờ nếu như có người hỏi tâm trạng của cậu thế nào thì chỉ có 2 chữ - muốn chết, 3 chữ - rất muốn chết, 4 chữ - vô cùng muốn chết.
Cậu thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyet-lao-khong-lam-nua/2433672/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.