Kể từ khi được Lục Việt cứu lúc nhỏ, Tô Quân luôn ấp ủ lý tưởng vĩ đại là trở thành nhân viên sở Giám Phạt.
Sở Giám Phạt chỉ có khoảng 100 nhân viên, Sở trưởng Lục là người thần bí và nghiêm khắc nhất.
Chiếc mặt nạ đen chưa từng được tháo ra, hành tung thần bí, mọi người thậm chí còn không biết tên thật của ngài ấy.
Đại điện miễn cưỡng coi là "nhà" chẳng khác nào một tòa thành ma, xung quanh chỉ toàn là núi linh thạch, bên trong chỉ có một con rồng hết ăn lại ngủ.
Một phần vì muốn trả ơn cứu mạng, phần nhiều vì muốn nhìn thấy khuôn mặt sau tấm mặt nạ ấy, Tô Quân đã phải chịu nhiều cực khổ.
Cậu treo tóc lên xà ngang, lấy dùi đục đùi mình, quyết tâm phải thu thập được hết các câu hỏi thi viết và câu hỏi phỏng vấn của sở Giám Phạt, sau đó đặt ra kế hoạch học tập hằng ngày.
Một người thích ngủ nướng như cậu thậm chí còn dậy sớm luyện kiếm, mấy bộ kiếm thuật đều bị cậu lật giở đến nhàu nát.
Đến khi cậu đã luyện tập kỹ càng, chuẩn bị đến sở Giám Phạt báo danh...
Ầm một tiếng, cửa lớn của sở Giám Phạt bỗng đóng sập, hơn 100 năm không tuyển người mới.
Mưa phùn gió lạnh đổ ập xuống cơ thể nhỏ bé và trái tim tuyệt vọng của Tô Quân, cậu không còn cách nào khác là sà vào vòng tay của sở Nguyệt Lão.
Cuối cùng cậu cũng được như ý nguyện là "tiếp xúc gần" với Sở trưởng Lục.
Chỉ có điều,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-nguyet-lao-khong-lam-nua/2433667/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.