Chương trước
Chương sau
Gặp Sở Thiên Thu hai mắt bắt đầu phiêu hốt bay bổng, bên cạnh hắn người tiếp tục đốt thêm thêm một mồi lửa:
“Ngài tưởng tượng, mấy chục người như hoa như ngọc cô nương, có đến từ bắc phương khí khái hào hùng, có từ vùng sông nước giang nam nho nhã ôn uyển, cũng có từ các nơi dân tộc dị vực phong tình, các nàng xiêm y dần dần trút bỏ, tại tiếng trống tiếng nhạc ầm ầm kích động chậm rãi dạo bước trước mặt chúng ta.
Khi đó ngài một bên uống liệt tửu, một bên ngắm nhìn trước mặt trắng phau phau từng mảng núi non. Vừa ý người nào, sau đó còn có thể tại chỗ đấu giá mời người đó cô nương đến cùng cộng độ xuân tiêu, chỉ cần ngài có tiền, vậy mời mấy vị hay toàn bộ các nàng đều được. Có phải hay không đặc biệt kích thích?”
“Ực!” – Người nơi này thật biết chơi, Sở dâm côn con mắt đều thẳng.
Chơi some hắn cũng từng chơi, nhưng như này đa sắc đa thải chơi có ý vị còn là chưa từng gặp được.
Hôm nay đến đây không phải mục đích là để hầu hạ kia hai vị đại gia hài lòng sao, đã có cái này thời trang nội y biểu diễn kích thích như thế vậy còn cần phải nghĩ. Lão Sở điên cuồng gật đầu:
“Tiểu huynh đệ, mau mau cho lão phu đăng ký mấy suất.”
“Tốt, đại gia! Mời ngài theo ta lên trên lầu, tại đó sẽ có người cho ngài ghi vé.”
Không để ý đối diện người ánh mắt quỷ dị, hơn nữa nghĩ giữa thanh thiên bạch nhật, bằng hắn Linh Giang Bang trưởng lão thân phận cũng hẳn không có ai dám mưu hại chính mình. Sở Thiên Thu còn rất sảng khoái theo người đi lên trên tầng rồi.
“Hự!”
Vừa mở cửa gian phòng, lão Sở chỉ kịp thấy bên mắt một bóng đen lóe lên sau đó mình phần gáy liền lĩnh đòn nghiêm trọng, cả người hoàn toàn bị mất đi tri giác.
Vì sao mình không cảm nhận được bất kỳ chút nào ác ý? – Đây là Sở Thiên Thu trong đầu cuối cùng ý tưởng.
Đáng tiếc, kẻ nào đó tố chất thần kinh là sẽ không rảnh cho hắn giải thích nguyên nhân đấy. Một kích đắc thủ Tống lão gia cười hớn hở vẫy tay đuổi đi ăn mặc giả dạng một bộ lễ tân Phạm Nhất Vũ:
“Lão Phạm, ngươi trước lui ra đi, để ta cùng vị này Sở Đường chủ tâm sự một lát.”
“Rõ, Các chủ!” – Phạm Nhất Vũ trên mặt vẫn treo đầy ấm áp tiếu dung, không có chút nào tò mò dấu hiệu vui vẻ khom người lui lại, thuận tay còn đem cửa phòng đóng chặt.
Trong phòng chỉ còn một vị cao to đen hôi nam tử đang giơ tay ôm lấy một người mảnh khảnh lão đầu. Họa phong này thấy thế nào cũng cực kỳ ái muội rồi.
...... Lãng Bạc hồ,
Theo màn đêm buông xuống, nơi đây thuyền hoa lập tức như ong vỡ tổ từ bên bờ tràn ra, như những chiếc đèn hoa đăng lung linh nhiều màu sắc trôi nổi trên mặt nước, để nơi này phong cảnh trở nên cực kỳ huyễn lệ.
Trong những cái này thuyền hoa, chỉ cần hơi có chút quan sát người đều có thể thấy được một chiếc thuyền so với những cái khác càng thêm khác biệt.
Chiếc này thuyền hoa càng thêm to lớn rồi, trên nó đội nhạc công diễn tấu những bản nhạc phản với lẽ thường, nghe vào càng thêm sôi động nhiệt tình để nó trông ra phá lệ ồn ào, náo nhiệt.
Ngồi trên mạn thuyền, Nguyễn công tử, lão Mân mấy người mắt không chớp lấy một lần, chăm chú nhìn lên phía trước một dàn chân dài yểu điệu dạo bước.
Chỉ thấy trên một cái giản dị T đài, gần 30 vị mặc bại lộ nữ tử đang ưỡn ngực cong mông cố gắng khoe ra trên người tiền vốn, mỗi người đều là xinh xắn yên kiều, dáng người hoả bạo hạng người để dưới đài hơn trăm vị quan khách đều không nhịn được thú huyết sôi trào.
Dù chính mình là người lên ý tưởng việc này, nhưng tận mắt quan sát thành quả như này Tống gia vậy cũng là lần đầu tiên. Tiện nhân này nãy giờ liên tục phải nuốt nước bọt, đợi đến cuống họng đều cảm thấy đau rát hắn mới khó khăn lắm dằn lòng quay sang hai vị Thiên Độc tông hai vị bằng hữu thăm hỏi.
“Nguyễn công tử, Mân tiền bối, không biết các ngài vừa ý vị nào cô nương để tại hạ bây giờ đi thu xếp?”
“Hắc hắc, vậy làm phiến Sở trưởng lão. Ta xem người đi đầu đeo màu đen đôi cánh cô bé, cùng đứng thứ 3, thứ 6 hai vị kia cũng là không tệ.” - Nguyễn công tử tên thật Nguyễn Tuấn Huy lúc này hớn hở liên tiếp chỉ ra.
Ngồi bên cạnh hắn Mân Cống cũng hơi chút rụt rè báo ra hai hai cái tên, tiện đà cả 3 người liền nhìn nhau cười dâm đãng.
“Hắc hắc, hai vị chờ một lát, tại hạ sẽ mang người đến tận giường cho các ngài.”
“Hắc hắc hắc … vậy làm phiền Sở trưởng lão rồi!”
Tiếp đó công việc hai vị đại gia kia cũng không nữa quản, chỉ chuyên tâm uống rượu, trợn to mắt lên ngắm nhìn trước mặt mỹ nữ. Đợi một hồi Sở Thiên Thu đi mà quay lại hướng về hai người cười ra dấu, cả hai mới hài lòng vuốt cằm cười tỏ vẻ đã biết mà thôi.
...... “Nguyễn công tử, ngài gian phòng là ở phía trước rồi.”
Đợi cuộc này vượt thời đại nội y biểu diễn kết thúc, đã sớm cùng bên tổ chức người làm việc Sở Thiên Thu mấy người cũng không cần tốn thời gian tham gia cái gì khỉ gió buổi đấu giá, hắn lúc này đã lập tức dẫn theo đồng dạng khao khát khó dằn Nguyễn Tuấn Huy tiến về một gian sương phòng.
Bên kia Mân Cống thì còn được hắn dưới trướng một vị phó thủ dẫn đi, hai gian phòng đều là cùng tầng cùng dãy, cũng không cách xa nhau lắm nên đám này tinh trùng lên não gia hỏa cũng không nổi lên ý kiến gì.
“Cạch!”
Gấp không chờ nổi đẩy ra cánh cửa, nhìn trong phòng trống trơn không một bóng người, Nguyễn công tử nhướng mày ngạc nhiên:
“Người đâu?”
“Hự!” – Bất ngờ, hắn lúc này liền cảm thấy sau gáy đau xót, cả người cứ vậy hai mắt tối xầm ngã xuống không biết trời đâu đất đâu.
Không biết qua bao lâu, vị này Thiên Độc tông Thiếu Tông chủ mới gian nan mở mắt, đợi nhìn thấy trước mắt tội khôi họa thủ hắn liền thốt nhiên giận giữ.
“Im mồm!” – Chưa kịp để thằng này mở miệng, một thanh đoản đao lập lòe hàn quang đã dí sát vào yết hầu hắn.
Nguyễn Tuấn Huy lập tức thành thật không được.
“Hắc hắc, thế mới tốt sao.” – Gặp thằng này còn biết phối hợp, Sở lão gia lúc này mới hài lòng gật đầu.
“Nguyễn công tử, để ta thấy được ngươi bất cứ hành động nào khả nghi vậy lão phu sẽ tại trên cổ ngươi mở một cái động, ngươi hiểu chứ?”
Nhìn tiểu tử này điên cuồng nháy mắt, Sở Thiên Thu mới chậm rãi đưa đoản đao thu về, đồng thời từ bên cạnh với lấy một hộp gỗ mở ra, chỉ vào bên trong ba viên đen xì xì như hòn than vậy bắt đầu tra hỏi.
“Nguyễn công tử, trước tiên phiền ngươi giúp ta giải thích trong hộp thứ này tác dụng.”
Trông thấy mình cất kỹ trong ngực bảo vật đã nằm tại trên tay tặc nhân này, Nguyễn Tuấn Huy trong lòng hối hận không ngớt, thật hận khi sáng không nghe theo lời Mân Cống để bây giờ đột sinh biến cố như này. Không biết đối diện người là như nào một chuyện hắn hai mắt bắt đầu vòng vo tìm cách.
“Hừ, tiểu tử, không cần dối gạt quá quan. Nhà ta Bang chủ trước đó cũng đã tìm hiểu qua thứ này không ít tin tức, nếu để lão tử biết ngươi nói dối vậy đừng trách trên tay ta đao không có mắt.” – Sở gia hung hăng cầm đao trên mặt hắn vỗ mấy cái mở lời đe dọa.
Quả nhiên, quen sống trong nhung lụa Nguyễn Tuấn Huy gặp cảnh này liền túng, sợ hãi không dám cùng Sở Thiên Thu đối mặt hắn vội cúi đầu xuống run giọng giải thích:
“Sở ... Sở trưởng lão, trên tay thứ ngươi cầm gọi là Độc Long Đảm, chỉ là trên đời một loại nấm độc có phần quý hiếm mà thôi.”
“Hừ, xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ? Nếu chỉ như thế cũng đáng các ngươi Thiên Độc tông đại động can qua đi tìm?”
Trông thấy lão tặc này đưa lưỡi đao dí sát vào con ngươi của mình, Nguyễn Tuấn Huy thiếu điều dọa đái:
“Thật sự .... Sở Trưởng lão, ta nói đều là sự thực ....”
“Nhỏ giọng xuống!” – Sở lão ma trừng mắt.
“Sở ... Sở Trưởng lão, đây thật sự là Độc Long Đảm, thứ này đối với người khác cũng không có tác dụng gì, trong nó độc tố ngay cả Chân khí cảnh cao thủ cũng khó mà gây thương tổn, nhưng vừa lúc phụ thân ta cần dùng gấp nó làm một vị thuốc dẫn.
Thứ này lại đặc biệt quý hiếm khó tìm, tại bên trong Thập Vạn đại sơn đã mấy chục năm chưa từng xuất hiện, vì thế nên khi các ngươi Bang chủ hứa đem vật này tìm ra giúp, cha ta mới có thể thoải mái đáp ứng hắn như vậy nhiều điều kiện.”
Nghe thằng này trần thuật, Tống Khuyết mới xem như đem sự việc hiểu cái ngọn ngành.
Vị này đại thiếu lão cha, Thiên Độc tông Tông chủ Nguyễn La Thăng vì cần gấp một viên xấu xí nấm gọi Độc Long Đảm này làm thuốc dẫn luyện đan, đoạn thời gian này đã phải cử thuộc hạ đi xông xáo khắp nơi tìm kiếm.
Vừa lúc chúng ta Đỗ Bang chủ nghe được tin này, lão Đỗ không nói hai lời tìm người truyền lời cho Nguyễn La Thăng mình có thể trợ giúp, vì thế hai bên lập tức ăn nhịp với nhau.
Lão Đỗ dù sao cũng là một vị Nhất lưu võ giả, lại có thể lực chiến Bát giai trăm chiêu không bại rất mạnh cái loại kia. Hơn nữa sau lưng còn có Cửu Giang Minh cái này khổng lồ núi dựa, uy vọng đang thịnh hắn rất nhanh được Thiên Độc Tông Tông chủ tán thành thực lực rồi, lúc đấy liền cử mình trưởng tử cùng Trưởng lão Mân Cống đến Linh Giang quận nghị sự.
Trải qua mấy ngày hội đàm, Thiên Độc tông người sảng khoái đáp ứng Đỗ Như Hối điều kiện, tùy ý cho hắn thuyền bè qua lại Cự Mộc thành thông thương, dù sao đều là hai bên cùng có lợi, Nguyễn công tử cảm thấy mình vậy cũng chẳng mất thứ gì.
Chuyên thế là xong, đạt được hứa hẹn lão Đỗ cũng không nuốt lời, lập tức bật người đứng dậy cho nhân gia đi tìm hiểu một phen. Chưa đầy một tháng sau cũng đã có tin tốt truyền đến, liền có việc Nguyễn Tuấn Huy cùng Mân Cống tung tăng chạy đến lấy hàng như ngày hôm nay.
Tống đại quan nhân lúc này cũng không khỏi bội phục thằng này thủ đoạn thông thiên, con đường thật rộng.
Ngọc Dương Gạo ngay cả Thiên Hà Kiếm phái người đi cầu đều không được, lão Đỗ trong nhà có trồng. Độc Long Đảm thứ này hiếm lạ độc vật, liền chơi độc tổ tông Thiên Độc người cũng không có, trứng đau là thằng này vẫn tìm ra được.
Tống gia thật muốn tìm vị này lão ca hỏi thăm, hắn liệu có phải người xuyên việt mang theo Hệ Thống thương thành, làm sao lại trâu bò như vậy?
Bây giờ, tiện tay nhặt được 3 cây vô bổ nấm độc, Tống Khuyết cũng thật sâu lâm vào buồn rầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.