Lãng Bạc Hồ, trong một sương phòng.
Tuy không đạt được bảo vật như lòng mong muốn làm Tống Khuyết có hơi thất vọng nhưng hắn rất nhanh đem chút này không vui ném ra sau đầu, hôm nay vốn đến đây mục đích là phá hư Đỗ Như Hối việc tốt, tầm bảo chỉ là thuận tiện đi kèm mà thôi.
Hỏi thăm Nguyễn Tuấn Huy thêm mấy điều tin tức sau, Tống lão ma mới bắt đầu lộ ra diện mục tà ác:
“Nguyễn công tử, ngươi rất thành thật, ta cùng nhà ta Bang chủ rất hài lòng. Yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta sẽ không hại ngươi tính mạng, ngươi đối với Linh Giang Bang sau này phát triển nhưng là rất quan trọng đây.”
Nghe những lời này, Nguyễn Tuấn Huy cái kia nhấc lên cổ họng trái tim cũng dần dần an vị xuống. Có tác dụng liền được, chỉ cần không chết mọi chuyện còn có cách xoay sở đường sống.
Chỉ thấy lúc này đối diện hắn Sở Thiên Thu thò tay vào trong ngực áo móc ra một chiếc lọ, từ bên trong đổ ra một hạt màu đen như quả nhãn đan dược.
“Há mồm!”
Tại Nguyễn công tử ánh mắt quái dị, lão Sở thô bạo bóp miệng hắn ra rồi nhanh tay ném viên đan dược vào vào trong, đợi thằng này ngoan ngoãn nuốt đồ vật xuống dưới bụng, Sở Thiên Thu mới hài lòng cười:
“Ngươi vừa uống đan dược bên trong có Phệ huyết cổ, thứ này hẳn Nguyễn Thiếu chủ ngài không xa lạ gì nó đại danh đi? Có cần hay không ta nhắc lại một lần nữa nó tác dụng?
Hắc hắc, mẫu cổ do nhà ta Bang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-muon-lam-thien-dao/1369789/chuong-289.html