Mạc Yên Nhiên mở mắt, dưới giường, Thư Nhu đã khóc khàn cả tiếng, “Chủ tử, chủ tử, người tỉnh lại đi. Chủ tử đừng bỏ lại nô tỳ.” 
Hắn cũng rất muốn khóc thành tiếng như thế, gọi nàng, gọi tên nàng, KhanhKhanh, Khanh Khanh, sao nàng có thể bỏ lại ta như vậy. Lúc này, thấy Mạc Yên Nhiên mở mắt, hắn hít sâu một hơi, “Khanh Khanh, Khanh Khanh, nàngcó nghe thấy ta nói không?” 
Ánh mắt Mạc Yên Nhiên chậm rãi nhìn quanh, một lúc sau mới dời tới mặt hắn, nàng nhíu chặt lông mày, miệng hé ra, Thẩm Sơ Hàn cúi đầu xuống, “Khanh Khanh, nàng muốn cái gì? Nước à?” 
Hắn nghe một lúc mới nghe rõ, “Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nương nương đâu?” 
Thẩm Sơ Hàn ngẩng ra, nhất thời không biết nên nói với nàng thế nào mới tốt. Nhưng phản ứng của hắn rất trực tiếp, Mạc Yên Nhiên lập tức hiểu được.Nàng nhắm chặt mắt, nước mắt chảy xuống từ khóe mắt. Giọng nói của ThẩmSơ Hàn hơi khàn khàn, “Nàng đừng quá đau lòng… Trẫm đã tới thăm, nàng ấy đi không quá đau đớn, thậm chí còn nở nụ cười… Thân mình nàng ấy luônkhông tốt, nay ra đi cũng là giải thoát…” 
Mạc Yên Nhiên đương nhiên biết Hoàng Hậu không đau khổ, vừa rồi còn nhìnthấy nàng ấy, nàng ấy vui vẻ cười. Nhưng nàng vẫn khó chịu, không biếtvì Hạ Tĩnh Ngôn đã chết hay vì sự thật nàng không thể quay về mà nàngthấy trong mơ. Nàng khóc rất nhiều, cổ họng vốn khô khóc nên càng khóchịu. Thẩm Sơ Hàn ôm lấy nàng, nhiều lần hôn lên đỉnh đầu nàng, “KhanhKhanh đừng khóc, Khanh Khanh đừng khóc.” 
Mạc Yên Nhiên khàn cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-sung-phi/1633601/quyen-3-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.