*Ở hiện đại Tĩnh Ngôn họ Hồ, không phải họ Hạ, cùng tên khác họ nhé. 
Hồ Tĩnh Ngôn mở mắt nhìn thấy một màu trắng xóa, bốn phía tĩnh lặng, chỉcó tiếng tí tách của các loại dụng cụ chứng tỏ cô đang còn sống. Cô cảmthấy mí mắt rất nặng, toàn thân mềm nhũn, cô lại ngủ thiếp. 
Khi tỉnh lại lần nữa bên cạnh có một người, cô hơi nghiêng đầu nhìn bà, làmẹ của cô, lúc này bà đang đeo kính lão cúi đầu đan áo len, màu xanh lam nhạt mà cô vẫn thích, miệng còn lẩm bẩm, “Ngôn Ngôn à, mẹ cảm thấy mùađông này con nhất định có thể tỉnh lại, cho nên đan cho con một chiếc áo len trước. Không phải con luôn thích màu này sao? Mùa đông năm ngoái mẹ thấy mấy cô bé ngoài đường mặc áo len rất đẹp, Ngôn Ngôn nhà chúng taxinh đẹp như vậy, nếu mặc vào nhất định cũng rất đẹp…” 
Cô muốn mở miệng nói chuyện, cổ họng lại như dính vào nhau, hoàn toànkhông thể phát ra tiếng. Cô chỉ có thể miễn cưỡng giật giật đầu ngóntay, vừa lúc bà Hồ giương mắt liếc nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau. Bà Hồgiật mình đến mức que đan trong tay rơi xuống đất, bà đứng bật dậy tớigần cô, giọng nói khe khẽ, “Ngôn Ngôn? Ngôn Ngôn, con có nghe thấy mẹnói không?” 
Hồ Tĩnh Ngôn mở to mắt nhìn, cố gắng nở nụ cười với bà. Bà Hồ ngẩn ngơ rơi nước mắt, bà run run bấm một cái nút trên tường, trong lúc đó khôngngừng nói chuyện với cô, “Ngôn Ngôn, con tỉnh rồi sao? Có cảm thấy khóchịu chỗ nào không?” 
Thật ra chỗ nào cô cũng thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-moi-la-sung-phi/1633602/quyen-3-chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.