Chương trước
Chương sau
“Ừm, được, sẽ không.” Cụ cực kỳ ngoan ngoãn trả lời, ngoan đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Sao hắn lại ngoan ngoãn? Vì hắn nghe A Kiều nói, vì tốt cho hắn, vì tốt cho gia đình hắn nên không cho phép hắn đánh nhau. Cho nên, chỉ có điều này, cái giọng điệu đối tốt với hắn rất dễ gợi lại hai cảnh được hôn và được ôm ban nãy.

Lúc này trong đầu của Cụ đang có hai hình ảnh quay cuồng. Một là hình ảnh Tiêu Liêu hôn hắn, một là hình ảnh Tiêu Liêu chủ động dựa vào ngực hắn để hắn ôm.

Lúc được hôn, hắn cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Tiêu Liêu rất gần, là khoảng cách mà từ trước đến giờ hắn chưa từng được cảm nhận. Hơi thở của Tiêu Liêu đập vào mặt hắn, trông đôi môi kia căng mọng, mềm mại hơn gấp trăm ngàn lần so với hắn tượng tưởng!

Quả thật cảm giác ẩm ướt nóng rực áp lên môi, nhiệt độ không thuộc về mình làm cho người ta lưu luyến đến cực điểm. Vậy càng đừng nói đến việc Tiêu Liêu còn chủ động dùng môi mình phủ lên môi hắn, mút một chút, còn phát ra tiếng “chụt” khiến hắn kích thích đến nỗi đại não trống rỗng.

Khó khăn lắm đầu óc mới tỉnh táo được một chút lại nghênh đón “ôm ấp” Tiêu Liêu. Hắn đã từng cõng Tiêu Liêu không ít lần nhưng cậu chủ động để hắn ôm như vậy thật sự là lần đầu tiên!

Đây có phải là “vừa mềm vừa thơm” trong truyền thuyết? Cảm giác được ôm A Kiều thật tuyệt! Mùi hương trên người cậu rất thơm! Cảm giác này thật tuyệt vời!

Vì Cụ hoảng hốt quá mức rõ ràng, trên mặt còn mang theo nụ cười ngây ngô không thể tả đã thành công làm cho Tiêu Liêu nhớ đến chuyện mình chủ động hôn hắn, ôm ấp hắn.

Nhớ tới chuyện này, mặt Tiêu Liêu đỏ lên trong nháy mắt, đỏ như ráng mây chiều, tưởng chừng có thể rỉ máu. Cơn nóng trên mặt cũng khiến lòng cậu nóng lên.

Nhưng cậu chỉ thẹn thùng một lát rồi biến thành thẹn quá hóa giận, nghĩ: “Này, sao mình lại trao nụ hôn đầu cho tên trông ngốc nghếch ngớ ngẩn như vậy? Còn là mình chủ động? Thật sự quá thiệt thòi, quá thiệt thòi! Mình quyết định mấy ngày tới sẽ không để ý đến anh ấy nữa, bởi vì mình thật sự quá thiệt thòi.”

Cũng may họ cũng đã thông báo cho người nhà của đám nhóc kia xong nên Tiêu Liêu không hề do dự xoay người rời đi, không hề để ý Cụ còn đang sững sờ, đứng ở đó cười ngây ngô.

Chờ Cụ lấy lại tinh thần từ sự ngây ngô và tiếng cười vô tri thì Tiêu Liêu đã đi được một đoạn rất xa. Hắn sốt ruột vội cầm áo, đuổi theo hô: “Này A Kiều! Đợi anh! Chờ anh với! Anh đưa em về!”

Nhưng đang trong hình người, ngang eo còn phải che áo, đề phòng phải lõa thể đi trên đường nên hắn đi đứng hơi khó khăn. Vì thế Cụ biến thành hình thú dùng miệng cắn áo của Tiêu Liêu, phóng hai, ba cái đã đuổi kịp bước chân cậu.

Hắn chặn trước mặt Tiêu Liêu, quỳ xuống vẫy đuôi lấy lòng, muốn cõng cậu về nhà nhưng Tiêu Liêu lại làm như không thấy hắn, vòng qua hắn trực tiếp rời đi khiến Cụ hơi sững sờ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cậu tức giận? Tại sao vậy? Vậy… Phải làm sao bây giờ?

Thái độ của Tiêu Liêu khiến trong đầu Cụ có bốn, năm câu hỏi liên tiếp, nội tâm chấn động nhẹ, bối rối không biết làm sao.

Mà Tiêu Liêu thì vừa vô cảm đi nhanh, vừa hồi tưởng lại hành động đáng yêu vừa rồi của Cụ. Một con mãnh thú lớn như vậy mà quỳ rạp xuống đất lấy lòng cậu. Quả thật rất đáng yêu nha!

Đáng tiếc bây giờ cậu không thể biểu lộ suy nghĩ thật lòng của mình. Nếu không cậu chắc chắn sẽ nhào tới dùng sức chà đạp đôi tai đáng yêu, râu dài và bộ lông mềm mại kia, còn có cái đuôi linh hoạt vui tươi.

Nhưng bởi vì biểu cảm của Tiêu Liêu hoàn toàn trái ngược với nội tâm của cậu khiến cho Cụ luống cuống tay chân. Hắn cúi đầu, rũ mắt, cụp tai, ngay cả đuôi cũng không vẫy nữa. Hắn đi đến cạnh Tiêu Liêu, thận trọng hỏi: “A Kiều, em tức giận sao? Anh làm gì sai thì em cứ nói anh biết được không? Đừng mặc kệ anh như vậy!”

Ai da, một con mãnh thú lớn mà lại có biểu cảm uất ức, nét mặt thận trọng cũng rất đáng yêu nha. Trong lòng Tiêu Liêu điên cuồng hò hét nhưng vẻ mặt vẫn rất lãnh đạm. Cậu tiếp tục bước nhanh, thậm chí không trả lời lời Cụ.

Dáng vẻ của cậu như vậy khiến Cụ cũng không dám nói gì nữa, càng không dám trêu chọc cậu, chỉ có thể cúi đầu theo sau Tiêu Liêu. Cả người Cụ tỏa ra cảm giác uất ức, đáng thương. Lúc trước cậu đã dày công tôi luyện kỹ năng lòng vui nhưng mặt vô cảm trước tụi nhỏ kia nên bây giờ cũng không để Cụ nhìn ra suy nghĩ thật trong lòng mình.

Hai người cứ về nhà trong bầu không khí kỳ lạ như vậy.

Lúc về tới nhà cơm đã chuẩn bị xong. Lan Loan đang dọn đồ ăn lên bàn, thấy họ thì vội nói: “Mau tới đây rửa tay rồi ăn cơm.”

Sau đó, cậu thấy Cụ cụp đuôi và tai, vào nhà mặc quần áo.

Lan Loan dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi Tiêu Liêu, sắc mặt Tiêu Liêu rất nghiêm túc nói với Lan Loan: “Hôm nay anh ấy biến thành thú đánh nhau, hình như người kia rất mạnh, hình người cũng rất đẹp, nói là muốn theo đuổi cháu.”

Lan Loan nghe vậy thì trợn mắt, truy hỏi: “Hả? Vậy Cụ có thắng không? Người đàn ông đó là ai?”

Tiêu Liêu lắc đầu nói: “Cháu không biết, cháu chỉ biết hình thú của anh ta là một con sư tử trông rất mạnh. Khi cháu đi ra thì gần như đã đánh nhau rồi, cháu không biết ai thắng ai thua nhưng trông Cụ rất cảnh giác.”- Ứng dụng TᎽT

“Lôi Thước sao?” Đột nhiên cha Để mở miệng: “Một con sư tử vàng rực, hình người cũng rất chói mắt, thực lực cũng không tệ lắm. Là một thú nhân rất được giống cái và Á Chủng trong bộ lạc hoan nghênh.”

“À, là cậu ta sao?” Lan Loan chợt hiểu ra cũng bắt đầu lo lắng, lặng lẽ nhìn Tiêu Liêu.

Lan Loan thật sự lo Tiêu Liêu sẽ bị thú nhân kia dẫn đi mất. Vì dáng vẻ của người kia cũng đẹp, thực lực cũng mạnh mẽ, nói chuyện cũng rất được người ta yêu mến. Quan trọng nhất là anh ta không phải loài thoái hóa mà là một thú nhân bình thường. Huống chi Lan Loan hiểu rất rõ, sở dĩ Tiêu Liêu ở lại chỗ này thứ nhất là vì Cụ cứu cậu, Lan Loan và Để cũng đối xử với cậu khá tốt. Tiếp theo là vì cậu không tiếp xúc nhiều với người trong bộ lạc mà thôi. Lan Loan lo sau khi Tiêu Liêu tiếp xúc với càng nhiều thú nhân trong bộ lạc, Cụ sẽ...

Tiêu Liêu không chú ý tới biểu cảm của Lan Loan, cậu chỉ nghiêm túc trả lời Để: “Cháu không biết tên của anh ta nhưng thật sự là một con sử tử lớn vàng rực như chú mô tả. Hình người cũng rất chói mắt.”

Lan Loan thở dài, chậm rãi nói: “Haiz, người kia, thật sự cậu ta rất được Á Chủng và giống cái trong bộ lạc yêu thích nhưng đến tận bây giờ cũng chưa ở bên cạnh ai. Cậu ta chưa từng tiếp nhận sự theo đuổi của họ, cũng không chủ động theo đuổi ai. Tiểu Tiêu, cháu…”

“À, chú Lan, chú đừng lo! Cho dù người kia có được hoan nghênh cỡ nào thì cháu với anh ta cũng không quen biết. Cho dù thật sự có tình yêu sét đánh nhưng cháu không có ấn tượng gì với anh ta cả. Thậm chí vì anh ta đánh nhau với Cụ mà cháu hơi chán ghét anh ta. Huống chi… Cháu không thích bị người lạ quấn lấy.”

Nghe vậy, Lan Loan mới yên tâm hơn nhiều. Hắn thở phào nhẹ nhõm, nghiêng người dựa vào người Để.

Họ vừa nói xong thì Cụ cũng đi vào. Sau khi Cụ vào thì Tiêu Liêu không nói gì nữa, cậu chỉ cúi đầu ngồi xuống. Cụ ngồi xuống bên cạnh cậu, còn cậu lặng lẽ chuyển ghế cách xa một chút nhưng vẫn bị Lan Loan đang chú ý họ từng phút từng giây nhìn thấy.

Cảnh này làm cho Lan Loan lo lắng, Để lại bất đắc dĩ vuốt lưng Lan Loan. Trong lòng Để thầm thở dài, bận tâm làm gì.

Để không muốn quan tâm, muốn chuyện này thuận theo tự nhiên mà Lan Loan lại lo họ chiến tranh lạnh. Tiêu Liêu cố ý muốn duy trì khoảng cách với Cụ, mà Cụ cho rằng mình chọc giận Tiêu Liêu nên không dám lên tiếng.

Cho nên bầu không khí của bữa cơm này vô cùng kỳ lạ, hiếm khi mọi người im lặng nghiêm túc ăn xong cơm… Còn Lan Loan thì phải đợi Để đốc thúc mới ăn xong, vì Lan Loan mãi lo suy nghĩ, mãi lo lắng.

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Liêu cũng không nói gì, trực tiếp dọn chén đũa xong thì đi rửa. Cụ muốn đi theo rửa giúp cậu thì lại bị Lan Loan ngăn lại, Để kéo Cụ vào phòng khách giúp Lan Loan.

Lan Loan nhìn thoáng qua phòng bếp, sau đó thần bí hỏi Cụ: “Xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nãy còn tốt mà sao con vừa đến ăn cơm là bầu không khí lại thay đổi?”

“Cái gì? Thay đổi gì ạ? Vừa rồi A Kiều có nói gì không?” Đột nhiên Cụ căng thẳng.

Đối với đứa con trai không biết cố gắng này, Lan Loan chỉ có thể liếc hắn một cái, tức giận nói: “Trước khi con đến mọi người đều rất tốt, nên nói thì nói, nên tâm sự thì tâm sự. Thằng bé nói hôm nay khi hai đứa ra ngoài thì con đánh nhau với Lôi Thước. Hơn nữa Lôi Thước còn nói muốn theo đuổi thằng bé nhưng thằng bé không đồng ý. Thậm chí thằng bé còn nói thấy con đánh nhau với người ta thì còn hơi chán ghét Lôi Thước.”

“Em ấy nói vậy thật ạ?” Vẻ mặt Cụ vui mừng.

Lan Loan thấy vậy thì lại trợn mắt, nói tiếp: “Đúng vậy, ba còn tưởng rằng cơ hội hai đứa ở bên nhau rất lớn. Ai biết thấy con vừa đến thì thái độ thằng bé lại thay đổi. Thế nên mới nói, rốt cuộc thằng nhóc nhà con đã làm gì?”

“Con… Con không có làm gì mà. Con chỉ đánh nhau, sau đó A Kiều che chở cho con, em ấy còn… Còn…” Vẻ mặt Cụ đầy sự vui mừng, còn Lan Loan hoàn toàn không có kiên nhẫn với kiểu nói chuyện ấp úng.

“Còn cái gì? Con mau nói đi! Ba nóng lòng muốn chết rồi.” Lan Loan chỉ ước có thể tiến lên tát hắn một cái.

Hình như Để nhìn ra Lan Loan có ý định này thì vội ôm eo Lan Loan, giam cầm hắn vào trong ngực, thấp giọng dịu dàng an ủi hắn: “Được rồi, được rồi, em đừng nóng lòng! Chúng ta từ từ nghe nó nói, không chừng là chuyện tốt.”

Sau đó đúng như cha Để thông minh nói, thật sự là tin tức tốt.

“Đúng là… Đúng là chuyện tốt. Vì… Vì A Kiều… Em ấy… Em ấy chủ động hôn con.” Giọng của Cụ càng lúc càng nhỏ, thậm chí ngượng ngùng cúi đầu.

“À, không phải là hôn con sao? Có cái gì mà tốt…” Lan Loan nói đến một nửa thì ngẩn người, sau đó đột nhiên cao giọng: “Cái gì? Con nói gì? Thằng bé hôn con?”

Lan Loan bất thình lình tăng giọng, Để giật mình vội che miệng Lan Loan, nói với hắn: “Nhỏ tiếng chút! Em la lớn vậy làm gì? Muốn Tiểu Tiêu nghe thấy à?”

Lan Loan bị bịt miệng hơi sợ, gật đầu.

“Đúng vậy. Ba nhỏ tiếng chút, ba la lớn vậy lỡ như A Kiều nghe được lại tức giận thì sao?” Nói đến đây Cụ lại cúi đầu, cô đơn nói: “Không đúng, A Kiều đã tức giận, chắc chắn đã giận con. Nhưng sao em ấy lại tức giận?”

Nhìn thấy con trai lại có dáng vẻ này, Lan Loan kéo mạnh tay Để đang che miệng mình xuống rồi nhón chân túm tai Cụ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đồ ngu xuẩn nhà con, con ngu xuẩn thật! Thằng bé thẹn thùng, là thẹn thùng chứ có phải tức giận đâu. Người ta đã chủ động hôn con rồi mà dáng vẻ con lại như vậy. Con nói xem Á Chủng người ta có thể vui sao?”

“Dạ?” Cụ nghe vậy thì ngẩn người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.