Chương trước
Chương sau
“Còn dạ? Con dạ cái gì? Con cho rằng Á Chủng và giống cái đều mặt dày như thú nhân con sao? Họ không thẹn thùng à? Con không biết họ sẽ thẹn thùng sao? Huống chi còn là người ta chủ động. Trong đầu con chứa gì vậy?” Lan Loan thấy biểu hiện của Cụ thì tức muốn chết, hắn buông tay đang túm tai Cụ, đứng một bên ôm ngực thở sâu.

“Được rồi, được rồi, đừng tức giận nữa, đừng tức giận!” Sợ Lan Loan tức giận mất kiểm soát, Để vội vàng vuốt ve ngực hắn, thuận tiện lợi dụng 'sàm sỡ'.

“Em có thể không tức giận? Có một thằng con trai ngu ngốc như vậy, anh nói xem em có tức giận không? Đúng là quan tâm nó vô ích, hừ!”

“Được rồi, chúng ta không tức giận ha! Để cho thằng nhóc kia tự lo đi, lớn như vậy rồi mà cũng không biết thông cảm cho ba nó.”

Lan Loan và Để, một người tức giận một người an ủi, ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn đến Cụ.

Ngay cả Cụ rất uất ức nhưng cũng không dám nói cũng không dám hỏi. Hắn chỉ có thể vừa xoa tai vừa cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình, trong lòng thầm nghĩ: “Da mặt của con cũng đâu có dày đâu.”

Sau đó hắn đang uất ức xoa tai thì Để lên tiếng.

“Không cần nghĩ nhiều như vậy! Ba con nói rất đúng, thằng bé thẹn thùng đấy. Thế nên mới cố ý giữ khoảng cách với con. Lúc này con cũng đừng nghĩ đến việc thằng bé tức giận nữa. Sau đó duy trì khoảng cách, đừng trêu chọc thằng bé, ngược lại con phải làm một chuyện, chính là… Quấn chặt không biết xấu hổ.”

“Quấn chặt không biết xấu hổ?” Cụ lẩm bẩm hỏi.

“Đúng, chính là như vậy. Á Chủng và giống cái rất dễ thẹn thùng nhưng con là một thú nhân, nếu muốn tìm được bạn đời thì chỉ có thể quấn chặt không biết xấu hổ theo đuổi thôi. Đương nhiên chiêu này của con chỉ hợp dùng cho giống cái và Á Chủng có ý với con. Nếu vốn dĩ người đó không có ý với con hay thậm chí không có thiện cảm mà con dùng cách này thì rất có thể bị phản tác dụng.”

Lan Loan nói tiếp: “Phần này thì Đại Phong, con đừng lo! Sau tất cả ba thấy thằng nhóc Tiểu Tiêu này rất có ý với con.”

“Vậy… Con phải làm gì đây?”

Cụ ngây ngốc hỏi, sau đó ngay cả Để cũng bất lực. Thằng nhỏ này sao lại ngốc như vậy? Đầu óc chẳng sáng sủa gì cả.

“Còn có thể làm gì? Con vẫn phải luôn ở bên thằng bé thể hiện sự ân cần. Cho dù thằng bé mặc kệ con thì con cũng phải ở bên cạnh nó để tạo cảm giác tồn tại, để từng phút từng giây trong mắt thằng bé đều có con. Hơn nữa con phải thông minh một chút, tinh tế một chút. Để thằng bé cảm thấy con ở bên cạnh nó rất hữu dụng mà không phải là chướng ngại vật. Con trai, con phải biết thói quen là một thứ rất đáng sợ. Một khi thằng bé quen rồi thì cho dù người khác có tốt cỡ nào thì nó cũng chỉ thấy con thích hợp nhất.” Để nói với Cụ những lời tình ý sâu xa.

“Đại Phong, cũng không giấu gì con. Năm đó ba cũng bị cha con đuổi tới tay như vậy. Vì sau khi ba quen với cha con thì cảm thấy dù người khác thế nào thì cũng không so được. Thế nên ở phương diện này con phải học tập cha con thật tốt.” Lan Loan nói mang theo sự nghiền ngẫm.

Mà cha Để thông minh nhạy cảm lập tức phát hiện có sự kỳ lạ. Để ôm eo Lan Loan rồi hôn lên má hắn một cái, lấy lòng nói: “Anh giở thủ đoạn là anh sai nhưng anh cũng không kém họ mà. Nhiều người muốn theo đuổi em như vậy, anh không giở chút thủ đoạn thì sao được ở bên cạnh em? Anh làm vậy là vì yêu em, muốn được ở bên em.”

Lan Loan nhịn không được cười rồi lại liếc mắt nhìn Để: “Anh đấy, dẻo miệng.”

Rốt cuộc Để không còn lo lắng chuyện này nữa, hắn ôm Lan Loan không kiềm chế được hôn vài cái, hoàn toàn coi Cụ đứng bên cạnh là không khí.

Mà Cụ đã quen với việc này từ lâu. Thật ra trước đây Để và Lan Loan luôn cố hết sức tránh làm những hành động này trước mặt Cụ nhưng từ sau khi biết Cụ muốn theo đuổi Tiêu Liêu thì Để hoàn toàn không cố kỵ nữa. Chỉ cần không quá đáng thì sẽ không kiêng dè nữa.

Về phần vì sao thì Cụ cũng từng tìm hiểu, mà Để nói thế nào?

“Con đã có người trong lòng và muốn theo đuổi người ta, còn có ý định làm bạn đời của người ta. Cho nên cha cũng không cần kiêng dè những chuyện này với con nữa. Đây cũng coi như là truyền kinh nghiệm cho con xem làm sao để lấy lòng bạn đời hơn nữa được 'lợi'.”

Trên đây là nguyên văn của Để. Sau khi Cụ nghe xong thì tương đối khiếp sợ nhưng cẩn thận suy nghĩ thì hình như lời của cha Để cũng đúng.

“Nước tắm cháu nấu xong rồi, mọi người ai muốn… tắm trước…” Tiêu Liêu sửng sốt. Cậu thấy Để đang nắm cằm Lan Loan hôn điên cuồng, còn Cụ thì đứng bên cạnh nhìn say sưa.

Cậu lập tức quay đầu, cố hết sức không nhìn, sau đó lúng túng nói: “Mọi người dùng nước tắm trước đi, cháu chờ sau. Mọi người ai tắm cuối cùng thì gọi cháu, cháu đi nghỉ trước một chút.”

Sau đó Tiêu Liêu hốt hoảng tông cửa chạy ra ngoài.

Mặc kệ Lan Loan vừa đấm vừa đá thế nào, Để cũng không chịu dừng, tiếp tục hôn Lan Loan điên cuồng. Cho đến tận khi chân Lan Loan mềm nhũn, ánh mắt mơ màng, Để mới chịu chấm dứt nụ hôn kia. Để khom lưng bế Lan Loan theo kiểu công chúa để Cụ không nhìn thấy bất cứ thứ gì, sau đó xoay người rời đi.

Để vừa đi vừa nói: “Thấy chưa? Học tập cho tốt, thằng bé sẽ thích. Đúng rồi, con và Tiểu Tiêu tắm trước đi, cha và ba tắm sau. Nhớ chừa nước nhé!”

“Dạ được.” Dù sao Cụ cũng bối rối. Hắn không ngờ cha hắn lại mãnh liệt như vậy. Hắn tưởng tượng chính mình làm như vậy thì cảm giác hơi hưng phấn.

Chẳng qua Cụ nghĩ đến cuối cùng thì lắc đầu không tưởng tượng nữa. Hắn không dám! Đầu tiên hắn và Tiêu Liêu không phải là bạn đời. Tiếp theo là hắn cũng không giống cha hắn… Không biết xấu hổ và to gan.- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

Nhưng chuyện lấy lòng người khác hắn vẫn có thể làm được. Thế nên Cụ hạ quyết tâm điên cuồng đi lấy nước nóng, hắn muốn đi châm nước nóng cho Tiêu Liêu, muốn giúp cậu tắm rửa!

Nhưng Tiêu Liêu sẽ để hắn làm vậy sao? Nếu là trước kia thì có thể. Dù sao đều là đàn ông, anh em tắm rửa với nhau thì có sao? Nhưng bây giờ thì khác. Cậu biết Cụ có ý nghĩ bất chính với mình thì còn dám để Cụ tắm chung nữa sao? Tất nhiên câu trả lời là không dám.

“Không được, em tự tắm được, không cần anh giúp. Cảm ơn anh đã lấy nước nóng giúp em!” Tiêu Liêu dùng lời lẽ chính đáng từ chối đề nghị của Cụ. Sau đó cậu cầm quần áo và khăn tắm rồi đóng cửa trước mặt hắn. Cụ còn nghe thấy tiếng then cài cửa.

Tiếng động này làm hai tai hắn cụp hẳn xuống, nhụt chí thở dài. Chỉ là còn chưa thở dài xong thì đột nhiên hắn lại nghĩ tới một ý kiến “tuyệt diệu“.

Phải biết rằng mùa hè ở trong phòng tắm rất nóng, cho nên năm đó cha Để mới cố ý để một cửa sổ thông gió. Vì đã thông suốt cách không biết xấu hổ mà cha hắn đã dạy cho hắn. Hắn quyết định… Đi, nhìn, lén!

Mà quả thật Tiêu Liêu không ngờ bây giờ Cụ lại trở nên vô liêm sỉ không biết xấu hổ như vậy cho nên không hề đề phòng. Cửa sổ thông gió mở rộng, cậu thì tắm thoải mái ở trong mà không hề chú ý đến cái đầu báo lấp ló cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn vào phòng tắm.

Lúc này không thể không miêu tả cảnh tượng mà Cụ nhìn thấy.

Làn da của Tiêu Liêu là loại mà đại đa số mọi người đều hâm mộ. Trắng nõn, mịn màng, nhẵn bóng không hề có mụn. Tuy ngũ quan không nổi bật nhưng cũng đoan chính. Lông mày rậm rạp ưa nhìn, lông mi dài hơn người thường một chút. Sống mũi thẳng tắp, độ dày của môi cũng vừa phải.

Từ khi tới nơi này cậu chưa từng cắt tóc, tóc dài bị cậu làm ướt, bây giờ đều gom gọn ở sau, ngũ quan hoàn toàn lộ ra.

Cậu thoải mái dựa vào thùng tắm, giọt nước chậm rãi chảy theo cổ thon dài xuống xương quai xanh rõ nét, trượt qua lồng ngực rồi hòa vào nước tắm. Khi cậu đứng dậy và làm sạch cơ thể của mình bằng nước xà phòng, Cụ thấy…

Tay chân Tiêu Liêu thon dài, hai chân vừa dài vừa thẳng, vừa trắng vừa mảnh. Thật sự khiến người ta thắc mắc sao đôi chân kia lại được như vậy. Cậu chưa từng cố ý đi rèn luyện cơ thể lại bởi vì mỗi ngày làm không ít việc cộng thêm bản thân cũng không mập, cho nên vóc người cũng không tệ. Bụng cậu không chỉ không có thịt thừa mà còn có đường cong cơ bắp như ẩn như hiện. Đặc biệt là thắt lưng kia, nó nhỏ đến mức khiến Cụ cảm thấy mình chỉ cần dùng chút sức nó đã đứt đoạn.

Mà phía dưới thắt lưng nhỏ nhắn kia lại là quả đào đầy đặn mượt mà, trắng nõn hồng hào. Cụ nhìn thấy thì không tự chủ được mà duỗi móng vuốt ra rồi co lại, giống như đang nắm lấy cái gì đó.

Cụ nhìn trong chốc lát thì tự động rời đi. Vì hắn sợ mình không kiềm chế được lại xảy ra chuyện.

Vì thế hắn nằm sấp trước cửa phòng tắm nhắm mắt nghỉ ngơi chờ Tiêu Liêu ra.

Sau khi Tiêu Liêu tắm rửa xong thì ra ngoài. Cậu vừa mở cửa lau tóc vừa đi về phía trước một bước thì chân giẫm lên thứ gì đó mềm mại có lông làm cậu giật nảy mình.

Cậu nhìn lại thì thấy ra là mình giẫm lên móng vuốt lớn của Cụ, mà Cụ thì đang uất ức nhìn cậu.

Tiêu Liêu xấu hổ lặng lẽ dời chân ra, vốn dĩ cậu muốn an ủi Cụ một chút nhưng thấy Cụ, cậu lại nhớ tới buổi chiều mình chủ động hôn hắn thì xấu hổ không nói nên lời. Tiêu Liêu chỉ có thể dùng ánh mắt ý bảo cậu áy náy, sau đó rời đi không ngoảnh đầu.

Chỉ là đi chưa được hai bước thì cậu lại cảm thấy mình bị thứ gì đó ôm lại.

Tiêu Liêu quay đầu lại thì phát hiện hai móng vuốt lớn của Cụ đang ôm chặt hai chân mình khiến cậu không thể nhúc nhích.

Phát hiện ánh mắt Tiêu Liêu dừng trên người mình, báo lớn kia bắt đầu nói chuyện, trong giọng nói tràn đầy uất ức: “A Kiều, sao em không nói chuyện với anh? Em giận anh à? Là vì hôm nay anh đánh nhau phải không? Anh không dám nữa, anh đảm bảo với em từ nay về sau không dám nữa, đây là lần cuối cùng. Em tha thứ cho anh đi!”

Nghe vậy, Tiêu Liêu nuốt nước bọt, bất đắc dĩ nói: “Em không tức giận, chuyện đó qua rồi. Chỉ cần sau này anh không đánh nhau với người khác nữa là được rồi.”

“Nhưng nếu em không tức giận vậy sao không để ý đến anh, thậm chí còn không nhìn thẳng vào anh, còn trốn tránh anh?” Giọng nói uất ức của báo lớn làm Tiêu Liêu cảm thấy hơi buồn cười.

“Em không tức giận, thật sự không có.”

Cụ cũng không thèm để ý câu trả lời không đúng câu hỏi của cậu. Dù sao mục đích của hắn cũng không phải nhất định phải hỏi ra nguyên nhân.

“Vậy nếu em không tức giận thì có thể tắm hình thú dùm anh được không? Hôm nay đánh nhau với anh ta làm lông anh bẩn hết rồi. Anh muốn tắm sạch nhưng có rất nhiều chỗ anh không tự tắm được. A Kiều, em có thể giúp anh không? Trước đây em từng tắm cho anh rồi.” Giờ phút này Cụ lợi dụng hình thú của mình, dùng đôi mắt to trong veo vô tội và khuôn mặt báo đáng yêu. Hơn nữa cái đuôi phía sau cũng vẫy vẫy lấy lòng, thỉnh thoảng đôi tai nhỏ đáng yêu cũng run lên, ý đồ là dụ dỗ Tiêu Liêu.

“Cái này...” Tiêu Liêu hơi do dự. Lúc trước Cụ vẫn trong trạng thái hình thú, cho dù có ở hình người thì cũng không khác hình thú là bao. Thế nên lúc trước khi tắm rửa cho hắn, cậu hoàn toàn không có áp lực tâm lý nhưng bây giờ…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.