Chương trước
Chương sau
Eo ôi... Lời của Sơn khiến tất cả mọi người ở đây đều tê dại.

Kiều Kiều nhìn thấy ánh mắt chế giễu của mọi người, ngọn lửa bừng trong lòng dần dập tắt. Cậu ấy còn thẹn thùng đấm Sơn một cái tràn đầy tình yêu dịu dàng. Đến cả Tiêu Liêu còn có thể thấy tim của Sơn mềm nhũn, hơn nữa còn rối tinh rối mù.

Không đợi mọi người trêu chọc đôi trẻ đã nghe giọng của Cụ truyền từ xa đến.

“Anh Đại Xuyên, anh vừa về mà không đóng cửa sao? Sao cửa lại mở rộng vậy?”

“Hả? Ôi, ôi! Là anh, anh mới về mà quên đóng! Em thuận tay đóng lại luôn đi!” Đại Xuyên nghe Cụ nói với mình thì lập tức vươn cổ trả lời hắn, còn hơi chột dạ nghĩ thầm: “Sao nó về nhanh vậy?”

Không bao lâu đã thấy tay trái của Cụ ôm bình rượu nhỏ, tay phải ôm theo một con ba ba lớn và một dây nấm tươi đi vào.

“Hả? Sao mọi người đều ở đây?” Cụ cảm thấy rất lạ. Sao lại chen chúc vào bếp? Điều này khiến hắn đi vào hơi khó khăn.

Cụ buông đồ xuống, Tiêu Liêu bình tĩnh đi tới đứng đối mặt với hắn.

Nhìn mặt Tiêu Liêu, đột nhiên Cụ thấy chột dạ.

“Dang rộng tay, chân dang rộng bằng vai cho em. Nhanh!” Tiêu Liêu thấp giọng ra lệnh.

“Hả? Ồ.” Cụ rất ngoan ngoãn làm theo yêu cầu.

Sau khi Cụ đứng xong, Tiêu Liêu bắt đầu “giở trò“. Cậu sờ từ đầu ngón tay đến bả vai, từ cổ chân đến đùi, từ ngực đến lưng. Ở đâu cũng sờ kiểm tra xem có vết thương không, còn vuốt cả đuôi hắn.

“Ngồi xổm xuống!” Tiêu Liêu với không tới đầu hắn nên bảo Cụ thay đổi tư thế.

“Ồ.” Cụ ngoan ngoãn ngồi xổm xuống để cho cậu sờ tới sờ lui đầu mình. Tai bị Tiêu Liêu bóp vài cái, tóc đều bị xoa loạn, Cụ cũng không hề phản kháng mà chỉ thăm dò hỏi một câu: “Ổn không?”

“Hả?...” Tiêu Liêu không cẩn thận sờ tai lại đột nhiên bị nhắc nhở nên hơi xấu hổ.

“Khụ khụ, không sao. Em không phát hiện chỗ nào của anh bị thương cả nhưng lần sau không được đánh nhau với người khác nữa. Không cần thiết!”

“Cần!” Sau khi Cụ đứng lên thì biểu cảm vô cùng cứng rắn. Hắn nghiêm túc nắm bả vai Tiêu Liêu, để cậu đối mặt với mình: “Họ khiêu chiến, anh ứng chiến, đó là tôn nghiêm của một thú nhân như anh, cũng là vinh dự của Á Chung em! Vì vinh dự của em, vì tôn nghiêm của anh, anh phải ứng chiến!”

Tiêu Liêu ghét nhất là đánh nhau, đặc biệt là đánh nhau vì cậu. Thế nên nghe Cụ nói vậy cậu đã tức giận, ngay lập tức hét lên: “Vinh dự và tôn nghiêm con khỉ! Không được đánh nhau là không được đánh nhau! Ngược lại là anh, chiến đấu cũng là mang lại cho anh cảm giác sứ mệnh! Nếu anh còn đánh nhau với họ nữa thì chúng ta đường ai nấy đi, anh muốn làm gì thì làm!”

Chưa từng bị Tiêu Liêu quát nên bây giờ Cụ ngẩn người, tai trên đầu vểnh lên, vẻ mặt vô tội khiến Lan Loan không đành lòng. Lan Loan cũng không rõ sao Tiêu Liêu lại phản ứng mạnh như vậy.

“Tiểu Tiêu, sao cháu lại nói vậy? Thú nhân làm vậy là rất bình thường, bọn chú đều như vậy mà. Thú nhân khiêu chiến lẫn nhau là vì chứng minh mình có khả năng mang đến cho giống cái và Á Chủng một cuộc sống tốt hơn. Nếu không sau này cháu sống thế nào?” Lan Loan nghi ngờ.

“Cái này… Cái này…”

Tiêu Liêu nhớ tới, tuy trông nơi này có trình độ văn minh rất cao và có thói quen canh tác nhất định nhưng đại bộ phận vẫn lấy việc săn bắn làm thủ đoạn sinh tồn chủ yếu. Họ có thói quen cá lớn nuốt cá bé, e là cũng đã ăn sâu bén rễ rồi nhưng cậu lại không muốn để Cụ giống dã thú, dựa vào việc đánh nhau với người khác để tranh quyền theo đuổi bạn đời.

Tiêu Liêu cố hết sức phản bác: “Cháu thấy mấy thú nhân có hình thú yếu ớt nhưng cũng có giống cái hoặc Á Chủng làm bạn đời mà. Họ thật sự có thể đánh bại được mấy thú nhân dũng mãnh kia sao?”

“Thằng nhóc ngốc, vậy cháu có biết sao lại có những tình huống như vậy không?” Liễu Phong cười, nghiêng đầu hỏi cậu.

Tiêu Liêu rất ngoan ngoãn lắc đầu, cậu thật sự không biết.

“Vì họ đều làm được những chuyện người khác không làm được, ví dụ như canh tác, làm gốm. Mặc dù họ không biết săn bắn nhưng những thứ này có thể đảm bảo họ có thể lợi dụng sở trường của mình đổi lấy thứ họ muốn. Hơn nữa họ còn làm rất giỏi những việc đó. Nhà của Đa Đa có thể trồng một phần hai mươi đất canh tác trong bộ lạc. Hẳn là cháu biết bộ lạc của chúng ta lớn bao nhiêu.”

Số liệu này làm cho đồng tử của Tiêu Liêu co rút lại. Nhà trong bộ lạc rất ít khi sát gần nhau, diện tích cũng không nhỏ, mỗi nhà đều có khoảng cách nhất định. Hơn nữa dân số trong bộ lạc cũng thuộc hàng nghìn. Có thể tưởng tượng được số liệu này có thể dọa người đến mức nào. Đây chính là thế giới không có cái gọi là cơ giới hóa, trồng trọt chỉ có thể dựa vào chính mình, hình thú còn không phải là loại trâu ngựa có hình thể lớn thích hợp để canh tác.- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

Nhìn thấy sự yên lặng của Tiêu Liêu, Liễu Phong đi qua giữ chặt tay cậu, dịu dàng nói: “Trên cơ bản mấy loại thú nhân mà cháu nói đều sinh hoạt, ở chung với những thú nhân khác nên rất ít có tình huống mà cháu nói.”

“Nhưng Cụ đã đủ mạnh rồi, anh ấy cũng không cần vì yêu cầu này mà chứng minh bản thân. Cháu không muốn anh ấy bị thương vì cháu.” Tiêu Liêu vẫn kiên trì với việc nói không với bạo lực. Cậu thật sự không thể đồng ý với cách chọn vợ chồng tương đối nguyên thủy này.

“Mặc dù chú rất vui vì cháu nói vậy với con trai chú nhưng cháu cảm thấy nó tốt, những người khác cũng thấy cháu tốt, đáng để họ điên cuồng, đáng để họ trả giá. Cháu hiểu không? Đây không phải là chuyện mà Đại Phong có thể quyết định được. Vì nó muốn có được… Ánh mắt của cháu, nó cảm thấy như vậy là đáng giá.” Để đi đến ôm eo Lan Loan, ánh mắt thâm tìn. Giống như hắn muốn thông qua Tiêu Liêu để truyền đạt cho người nào đó.

“Đúng vậy! Rất đáng giá.” Đột nhiên Cụ mở miệng, hắn nghiêm túc nhìn Tiêu Liêu, nói: “Em rất đáng giá. A Kiều, anh rất mạnh, anh không hề thua kém người khác. Em đừng lo!”

“Em biết nhưng em vẫn lo, chuyện này em cũng hết cách. Hơn nữa em thật sự không thấy loại người như em tốt ở chỗ nào, thú nhân nhân cũng có hình người. Vậy những thú nhân có hình thú yếu ớt kia có gì khác chúng em? Không phải tìm họ còn tốt hơn sao? Sao phải theo đuổi chúng em?” Tiêu Liêu không thể lý giải được vì sao những thú nhân kia muốn khiêu chiến với Cụ.

“Bởi vì ít chứ sao.” Kiều Kiều dựa vào ngực Sơn, thờ ơ nói một câu khiến Tiêu Liêu ngây người.

Ít? Ồ, hình như cũng có lý. Đắt ra quế, ế ra củi. Dù không thể sinh con nối dõi, thậm chí tố chất cơ thể cũng không bằng thú nhân nhưng vẫn được săn đón. Chẳng lẽ đây là tâm lý yêu thích cái lạ của sinh vật sao?

“Lúc trước khi em và Sơn nhà em chuẩn bị cử hành nghi thức trở thành bạn đời còn có người đến khiêu chiến với anh ấy. Anh mới như thế có là gì đâu.” Kiều Kiều phồng má, dường như hơi không vui.

Tiêu Liêu thấy hơi kỳ lạ, sau đó Cụ nhỏ giọng bên tai cậu: “Thú nhân kia cũng ghê gớm lắm nhưng hơi xấu. Sau khi bị Kiều Kiều từ chối thì tìm Sơn khiếu chiến trước ngày hai người họ cử hành nghi thức trở thành bạn đời. Suýt nữa Sơn thua nhưng cuối cùng cũng thắng sít sao. Ngày hôm sau cử hành nghi thức trở thành bạn đời, chân Sơn hơi khập khiễng vì trận đấu hôm trước. Kiều Kiều biết chuyện thì tức giận đến bật khóc, còn muốn tìm tới tận cửa người kia nói cho ra lẽ. Kết quả hôm sau lại không đi. Anh còn tưởng anh ấy quên rồi, không ngờ còn ghi hận tới giờ.”

Uh... Chẳng trách Kiều Kiều lại ghi hận, quả thật hơi tức giận với hành vi này. Tiêu Liêu nói không nên lời.

Một đống người đều khuyên nhũ cậu đây là chuyện bình thường nhưng Tiêu Liêu lớn lên dưới ngọn cờ của xã hội chủ nghĩa vẫn cảm thấy đánh nhau là không tốt. Hơn nữa lại còn đánh nhau vì cậu, định triển khai cốt truyện cẩu huyết vạn người mê sao? Cậu chịu không nổi cũng phản bác không nổi. Tiêu Liêu cũng không tiện nói cái gì đi ngược với phong tục của thế giới.

“Không thể vì cháu và Cụ đang bồi dưỡng tình cảm mà từ chối lời mời khiêu chiến sao?” Tiêu Liêu vẫn hơi không cam lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm. Cậu tự cho rằng mình đã nói rất nhỏ nhưng… Tai của những người ở đây rất thính, họ nghe rõ mồn một.

Sau đó ánh mắt Cụ cũng sáng lên nhìn Tiêu Liêu, biểu cảm vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Trong lúc nhất thời, hắn vui đến mức không biết nên nói gì.

Mà ánh mắt kia cũng đã thay đổi. Nói đơn giản thì là không còn từ chối sự theo đuổi nhưng cũng không chính xác lắm, gần như là tuyên bố chủ quyền.

Mà Tiêu Liêu cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ này thì dường như cũng hiểu được gì đó. Trong nháy mắt, mặt cậu đỏ rực, tai cũng đỏ đến nỗi có thể rỉ máu, Lan Loan cúi đầu nhìn cũng cảm thấy khó chịu.

Sợ Tiêu Liêu xấu hổ xảy ra chuyện gì, Liễu Phong nháy mắt với mọi người, bảo họ đừng trêu chọc Tiêu Liêu nữa.

Vì vậy, chuyện này trôi qua một cách xấu hổ.

Lúc ăn cơm, ba ba lớn được Tiêu Liêu hầm súp ba ba rất ngon, đáng tiếc là hơi xa chỗ Kiều Kiều nhưng không sao. Kiều Kiều đã bảo Sơn múc cho cậu ấy một chén.

“Không phải con nói mình mang thai sao? Sao dám ăn canh ba ba?” Liễu Phong dùng giọng điệu đùa giỡn nói với Kiều Kiều đang chờ canh ba ba đến tay.

“Dạ? Tại sao?” Kiều Kiều rất mờ mịt. Cậu ấy nhìn chén canh ba ba trong tay, ngửi mùi thôi đã nuốt nước bọt.

“Đương nhiên là vì trong dược liệu, vỏ của ba ba cần thận trọng với người mang thai. Nó có tính hàn, tác dụng là mềm hóa rắn, không cẩn thận sẽ không giữ được em bé. Con còn dám ăn sao?” Giọng điệu Liễu Phong rất thoải mái nói từng câu từng chữ nhưng lại khiến Kiều Kiều sợ hãi.

Chỉ thấy Kiều Kiều đặt chén lên bàn ngay lập tức, sợ hãi giơ tay che bụng hơi nhô lên. Cậu ấy nhìn chén canh mà mình sắp ăn, mùi hương canh ba ba vẫn quyến rũ lòng người như ban nãy nhưng tim cậu ấy lại đập thình thịch.

Tiêu Liêu, Cụ và Sơn bị dọa đến khựng người. Sơn luống cuống đổ chén canh ba ba đó vào chén Đại Xuyên. Cũng may là Liễu Phong nói kịp thời, bằng không sẽ dọa chết người.

Tiêu Liêu cũng bị hù dọa, lòng thầm mắng mình ngu xuẩn, mấy tác dụng này mà cũng không nhớ rõ, suýt nữa đã tạo ra sai lầm lớn. Cậu quyết định phải tìm Liễu Phong mượn mấy quyển sách xem mới được.

Những người khác thấy họ phản ứng mạnh như vậy thì cảm thấy kỳ lạ, chỉ có Liễu Phong lo lắng trong lòng. Xem ra đúng thật là Kiều Kiều cho rằng mình mang thai. Lỡ đến lúc đó không sinh ra em bé thì phải làm sao? Bây giờ hắn có nên giúp họ nhận rõ hiện thực Á Chủng không thể mang thai không?

Hay là quên đi, cũng không phải chuyện gì lớn. Cứ thuận theo tự nhiên, để họ từ từ nhận ra. Cùng lắm thì nhận nuôi một đứa là được rồi. Trong lòng Liễu Phong thỏa hiệp.

Buổi chiều, người một nhà nói chuyện gia đình, thời gian cũng trôi qua. Tiêu Liêu, Cụ còn có Kiều Kiều định ngày mốt mở cửa nhà trẻ đã đóng cửa nửa tháng nay. Mọi người ở đây cũng đồng ý cả.

Để thay cho lời xin lỗi, Tiêu Liêu và Cụ sẵn sàng đích thân đi thông báo cho đám nhóc để chúng chuẩn bị và trở lại cuộc sống ở nhà trẻ.

Nhân lúc họ đều ở nhà nghỉ ngơi chuẩn bị cơm tối, Tiêu Liêu và Cụ thương lượng xong thì đi thông báo. Để cho Cụ gặp đám nhóc trước cũng tốt, để chúng và Cụ quen mặt với nhau. Nếu không đến ngày mốt ở chung với nhau quá lâu mà không quen thì sẽ bị xấu hổ.

Có mấy nhà ở hơi gần một chút, Tiêu Liêu và Cụ chia nhau thông báo, như vậy tương đối nhanh.

Nhưng khi Tiêu Liêu bị phụ huynh một nhà không nỡ tiễn về, quay đầu lại thấy Cụ đang giằng co với một con sư tử trưởng thành cách đó không xa. Sau đó, chiến tranh chạm vào là nổ ngay!

Hai con mãnh thú đang giằng co chợt lao tới cắn xé nhau. Răng nanh và móng vuốt sắc bén đều là vũ khí mạnh nhất của họ. Vốn là một cuộc tranh tài rất bình thường của thế giới động vật nhưng trong mắt Tiêu Liêu lại là Cụ đang bị ức hiếp! Sư tử bắt nạt báo hoa! Không được!

Vì vậy... Tiêu Liêu xông lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.