Chương trước
Chương sau
Thành Man nói xong thì cười đắc ý nhìn sang biểu cảm của Liễu Phong… Liễu Phong rất dịu dàng, cười rất đẹp. Là nụ cười dịu dàng của nam thần khiến người ta vừa nhìn một cái đã bị đắm chìm. Đáng tiếc... Thành Man luôn cảm thấy hơi lạnh sống lưng, lông tơ dựng hết lên. Sau đó, Thành Man không cười nổi nữa.

Ngay cả Đại Xuyên và vợ anh ấy - Bắc Mộc cũng lặng lẽ thắp một ngọn nến trong lòng cho Thành Man. Kể từ khi Thành Man khơi màn chuyện này, hai người họ cũng chẳng dám nói chuyện. Lỡ như nói sai câu nào, hai người họ sẽ mệt tới chết trong phòng thuốc. Họ không dám mạo hiểm nên chỉ có thể thắp nến thay Thành Man.

Trò chuyện lâu như vậy đã đến giờ ăn trưa, Thành Man linh động nhanh chóng chuyển đề tài!

“Cũng đến giờ nấu cơm trưa rồi, nhiều người ăn nhiều, phải làm sớm một chút mới được. Cái kia, Đại Xuyên, con đưa Đại Phong đến nhà chúng ta đào vò rượu cha chôn đến đây, chúng ta ăn mừng. Mau đi đi!” Thành Man phất tay, thúc giục họ nhanh chóng đi.

“Đúng, đúng, đúng. Đến giờ nấu cơm rồi. Đại Thạch Đầu, em sẽ nấu giúp anh.” Lan Loan hưng phấn muốn đẩy Để đi về phía phòng bếp thì phát hiện bầu không khí chợt yên tĩnh.

Lan Loan mờ mịt ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện tất cả mọi người dùng ánh mắt “một lời khó nói hết”, “không biết nên nói như thế nào” nhìn hắn. Đột nhiên Lan Loan cũng hiểu ra, phồng má tức giận nói: “Tôi đi nhóm lửa giúp không được sao? Hừ!”

“Được rồi. Sao không được? Tụi em có nói gì đâu. Đừng tức giận nha!” Liễu Phong cưng chiều sờ sờ đầu Lan Loan, dịu dàng nói.

“Hừ! Anh sẽ nhóm lửa! Đừng cố ngăn cản anh!” Lan Loan kiêu ngạo ngẩng đầu kéo Để, hiên ngang đi về phía phòng bếp.

Để tùy ý cho Lan Loan kéo vào phòng bếp.

“Hai đứa đi đi, mang rượu tới đây! Tiện thể xem trong nhà còn thứ gì tốt thì mang tới luôn.” Liễu Phong nhìn về phía Đại Xuyên và Cụ, hai người họ nghe vậy lập tức đi ra ngoài cửa.

“Dạ được.” Đại Xuyên và Cụ trả lời rồi rời đi.

Không đợi Liễu Phong nhìn về phía mình, Bắc Mộc đã vô cùng tự giác. Cô ấy chủ động nói: “Con đi xem Kiều Kiều và Tiểu Tiêu đang nói chuyện gì. Cha, ba, con xin phép đi trước!”

“Ừm, được. Chơi vui nhé!” Trong mắt Liễu Phong tràn đầy tình yêu đối với con cháu.

“Dạ con biết rồi. Con đi trước!”

Chờ bóng dáng Bắc Mộc biến mất ở cửa, Liễu Phong thở dài một hơi. Hắn tìm một cái ghế trong phòng khách ngồi xuống rồi dựa lưng vào lưng ghế, tay chống cằm, đôi chân thon dài duyên dáng bắt chéo nhau. Vì tư thế ngồi mà thắt lưng mảnh khảnh bị lộ ra.

Dáng người này làm cho Thành Man nhìn đến mức liếm môi, nuốt nước bọt. Thành Man vừa định mở miệng nói thì giọng nói lười biếng của Liễu Phong lại vang lên.

“Ừm… Em thấy hai ngày nay cơ thể em không khỏe. Tối nay và tối mai anh giúp em trông dược liệu ở trong sân nhé! Em sợ buổi tối sẽ có sâu cắn nát hết.”

Hả? Ừm!! Thành Man cảm thấy mình không thể chấp nhận chuyện này được. Đêm qua đã không ăn được rồi. Đã hơn nửa tháng hắn chưa được thân mật với Liễu Phong. Sao Thành Man có thể chấp nhận như vậy được? Không được! Tuyệt đối không được!

Vì thế sắc mặt Thành Man u ám, sải bước đi tới trước mặt Liễu Phong. Kết quả Liễu Phong hơi giương mắt lên nhìn Thành Man, biểu cảm của hắn liền thay đổi trong nháy mắt, trở nên khúm núm nịnh nọt.

Thành Man bế Liễu Phong lên ôm vào lòng, còn mình thì xoay người ngồi xuống ghế.

Một tay Thành Man ôm eo Liễu Phong, mặt thì vùi vào cổ Liễu Phong dùng sức cọ cọ, hít sâu vài hơi. Kết quả Liễu Phong ghét bỏ đẩy cái đầu to của hắn nhưng lại không đẩy nổi nên chỉ có thể để tên “yêu râu xanh” tùy ý ức hiếp mình.

Cảm nhận được Liễu Phong không giãy dụa, Thành Man chậm rãi hưởng thụ xúc cảm mềm mại trên cổ Liễu Phong. Hắn vừa cọ hết bên này đến bên kìa vừa mở miệng, không biết xấu hổ nói: “A Phong, bảo bối? Vợ yêu của anh, em đành để anh ngủ trong sân nhiều sâu như vậy sao? Em sợ dược liệu của em bị chúng cắn nát mà không sợ anh bị chúng cắn sao?”

“Da thịt anh dày như vậy mà sợ gì? Chúng thậm chí không thể cắn da của anh kìa. Nên là anh cứ yên tâm đi ha!” Liễu Phong bị hắn cọ thì phiền lòng, kéo tóc Thành Man muốn hắn dừng lại. Đáng tiếc, Liễu Phong đã đánh giá thấp sức nhẫn nại của Thành Man. Cho dù bị kéo tóc rất đau thì cũng không ảnh hưởng đến việc Thành Man tiếp tục sàm sỡ hắn.

“Cho dù da thịt anh dày nhưng anh cũng sợ đau chứ. Em không đau lòng cho anh sao?”

“Đau lòng cho anh?” Liễu Phong đổi thành nhéo lỗ tai. Hắn dùng sức nhéo, nghiến răng nói: “Em chưa từng đau lòng cho anh sao?”- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT

“A… Đau quá, đau quá! Đau! Bảo bối, đau!” Thành Man giả vờ đau đớn. Sau đó thừa dịp Liễu Phong buông tay, hắn nhanh chóng hôn lên môi Liễu Phong, một tay thì đè ót Liễu Phong để hắn không thể chạy thoát. Thành Man mút mạnh đôi môi căng mọng ngọt như đào của Liễu Phong, còn vô sỉ thừa dịp hắn há miệng ngăn cản mà đưa đầu lưỡi vào bên trong, giống như thổ phỉ tận tình tàn sát cướp bóc.

“Ưm.” Trong mắt Thành Man, chút sức lực giãy dụa của Liễu Phong cùng lắm chỉ là chất xúc tác tăng thêm sự thú vị giữa các đôi tình nhân mà thôi.

Có lẽ là do thói quen, Thành Man còn hôn chưa đủ, tay hắn bắt đầu không yên phận. Vòng eo của Liễu Phong rất mảnh khảnh, vừa hay quần áo mùa hè của hắn vừa rộng vừa mỏng manh, rất tiện cho Thành Man tác oai tác quái.

Tay Thành Man sắp luồn vào quần áo Liễu Phong thì đột nhiên Tiêu Liêu và Kiều Kiều vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào. Không biết Tiêu Liêu xui xẻo thế nào mà lại đi trước Kiều Kiều nên chứng kiến cảnh thân mật này vô cùng rõ ràng. Ngay cả tay Thành Man muốn làm gì cậu cũng đoán được.

Nhất thời Tiêu Liêu trừng mắt hét lên: “A! Cháu… Cháu không thấy gì cả… Không thấy… Chú… Chú tiếp tục đi!... Cháu… Cháu… Cháu đi trước… Chú cứ tiếp tục!”

Nói xong Tiêu Liêu lập tức xoay người, Kiều Kiều còn đang đứng phía sau cậu. Vì chênh lệch chiều cao, Kiều Kiều đi sau cậu nên không nhìn thấy gì cả. Chỉ là cậu ấy thấy Tiêu Liêu hốt hoảng thì hơi nghi ngờ.

“Có chuyện gì vậy? Này! Anh bế em làm gì? Thả em xuống!” Kiều Kiều rất muốn giãy dụa nhưng lại không dám, cậu ấy sợ ngã.

Thì ra là sau khi Tiêu Liêu xoay người thì đột nhiên bợ mông Kiều Kiều, bế cậu ấy lên rồi giậm chân bỏ chạy.

Tiêu Liêu không muốn Kiều Kiều thấy cảnh đó nhưng tiếc là cuối cùng vì sợ cấn bụng cậu ấy mà cậu bế quá cao, không cẩn thận để Kiều Kiều thấy không sót thứ gì. Nếu không phải thái độ và tốc độ của Tiêu Liêu đều thể hiện sự hoảng hốt thì Thành Man và Liễu Phong đã có lý do hoài nghi cậu cố ý.

Kiều Kiều thấy cảnh đó thì kinh ngạc hít sâu một hơi, sau đó lại che mắt lại. Cậu ấy không dám nói chuyện, nín thở không giãy dụa nữa, để mặc Tiêu Liêu bế đi.

Cuối cùng, biểu cảm của Liễu Phong cũng dần bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như tượng sáp không biết tức giận. Liễu Phong thản nhiên cúi đầu nhìn Thành Man đã cứng đờ từ lâu, Thành Man cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn Liễu Phong thì thấy hắn đang cười. Nụ cười của Liễu Phong giống như cây khô gặp mùa xuân nhưng đáng tiếc, trái tim Thành Man lại giống như rơi vào mùa đông lạnh lẽo, phải nói là lạnh thấu xương!

Liễu Phong rất thoải mái đẩy Thành Man cứng đờ ra, bình thản nói ra hai chữ: “Nửa năm.”

Nửa năm! Thành Man mở to hai mắt, trái tim đang rỉ máu. Không, không thể! Hắn điên cuồng gào thét trong lòng, đáng tiếc còn chưa kịp nói những lời cứu vãn tình hình thì lại thấy ánh mắt của Liễu Phong. Ánh mắt ấy bình tĩnh như giếng cạn không gợn sóng. Dường như giờ phút này Thành Man bị đông cứng, không thể nhúc nhích.

Chờ khi Liễu Phong đi rồi, Thành Man lại tỉnh táo. Nửa năm tuyệt đối không được, ba ngày cũng không thể! Hắn phải tìm cách! Bằng không không thể sống được nữa.

Sau đó Thành Man lại ngồi thẳng người. Dù sao cũng là bạn đời của mình mà, mặt mũi gì nữa? Hắn nhất định phải tìm cơ hội thân mật với Liễu Phong!

Thành Man cũng đi vào phòng bếp, chắc chắn người đều ở đó.

Thật sự đoán đúng rồi.

Cả gia đình đều chen chúc trong phòng bếp. Mọi người thấy sau khi Liễu Phong đến thì Tiêu Liêu và Kiều Kiều nhút nhát, rụt đầu như chim cút thì đã biết có chuyện. Họ đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Liễu Phong.

Liễu Phong cũng không thèm để ý, rất thản nhiên giải thích với họ: “Không có gì, tộc trưởng Thành Man của mấy người 'ức hiếp' tôi bị hai đứa nó bắt gặp.”

Biểu cảm của Lan Loan và Bắc Mộc kinh ngạc, còn sắc mặt của Để thì u ám, miếng thịt trong tay bị hắn bóp hơi biến dạng.

Mà Thành Man vừa vào đã xui xẻo đối diện với ánh mắt hung ác của Để. Tim Thành Man nhảy dựng lên, hắn có cảm giác mình sắp xong đời rồi. Tuy rằng hình thú của Để không bằng hắn nhưng e là với sức chiến đấu của Để, hắn sẽ phải chịu khổ.

Ngay khi Thành Man đang thương tiếc cho mình thì đột nhiên Đại Xuyên mở cửa sân. Tiếng động lớn đến mức Lan Loan còn cho rằng cánh cửa kia hỏng mất rồi.

“Mọi người! Mọi người mau đi xem một chút! Cụ… Cụ đang đánh nhau với người ta.” Đại Xuyên thở hổn hển nói.

“Cái gì?” Tiêu Liêu kinh ngạc, lớn tiếng hỏi.

“Thằng bé thế nào rồi?” Lan Loan không quan tâm đến lửa nữa, hắn rất lo lắng.

Những người khác cũng nhao nhao hỏi Đại Xuyên xảy ra chuyện gì. Sau đó họ biết được một mình Cụ đấu với ba thú nhân. Vì người ta thấy hắn không xứng với Tiêu Liêu nên muốn đấu một trận, chứng minh mình thích hợp theo đuổi Tiêu Liêu hơn.

Chuyện này... Làm cho Tiêu Liêu lúng túng. Chuyện gì vậy, đây có phải đánh nhau vì cậu không? Đột nhiên Tiêu Liêu cảm thấy hơi xấu hổ.

Thì ra là vì bảo vệ quyền theo đuổi Tiêu Liêu của mình sao, đây không phải là rất bình thường à? Không phải theo đuổi người ta là phải tỏ chút thái độ sao? Bằng không thì thật sự trở thành không có tư cách.

“Tiểu Tiêu, cháu đừng lo! Thằng nhóc Đại Phong đó có thể, chắc chắn nó sẽ thắng.” Trán Lan Loan đẫm mồ hôi nhưng lại rất tự tin nói với Tiêu Liêu.

Liễu Phong đi qua dùng khăn tay lau mồ hôi cho Lan Loan, cũng nói với Tiêu Liêu: “Quả thật Đại Phong sẽ không thua. Vì cháu, thằng bé sẽ không thua.”

À, cái này... Đột nhiên Tiêu Liêu cảm thấy hơi xấu hổ.

Đại Xuyên nghi ngờ hỏi: “Mọi… Mọi người không lo à? Một mình Cụ chống ba đấy!”

“Không phải muốn theo đuổi một người thì đánh một trận với tình địch là rất bình thường sao? Chỉ cần Cụ vui thì mấy người một lượt cũng được. Vì người trong lòng, họ cần phải như vậy để chứng minh bản thân.” Liễu Phong đi đến bên cạnh Đại Xuyên, lấy tay áo lau mồ hôi cho anh ấy.

Chỉ là Đại Xuyên được Liễu Phong lau một cái thì lập tức ha ha, bình tĩnh cách xa Liễu Phong. Hết cách rồi, ánh mắt của cha quá dọa người, anh ấy rất sợ. Hơn nữa anh ấy cảm thấy cha mình hơi lạ nhưng không biết lạ ở đâu. Trực giác nói cho anh ấy biết phải tránh xa nguồn nguy hiểm, nhanh chóng chuyển đề tài.

“Mọi người thật sự không lo cho Cụ sao?” Anh ấy nghi ngờ hỏi.

“Cái này có cái gì phải lo? Vì người trong lòng đánh một trận với tình địch, đây không phải là rất bình thường sao? Anh chưa thử bao giờ à?” Sơn cũng cảm thấy kỳ lạ, nào có phải chuyện gì lớn lao đâu. Không phải đánh nhau một trận với tình địch là chuyện bình thường sao?

“Chẳng lẽ anh chưa từng thử sao?”

Uh... Thấy ánh mắt vô tội của anh trai và chị dâu, Sơn mới chợt nhớ hai người họ là thanh mai trúc mã. Hoàn toàn chưa từng trải nghiệm cảm giác này. Haiz, Sơn cảm thấy hôm nay mình hơi bất cẩn, bất đắc dĩ đỡ trán.

“Xem ra Sơn của em rất có kinh nghiệm nhỉ?” Giọng nói rõ không vui của Kiều Kiều chợt vang lên.

Sơn bùng nổ trong nháy mắt, hắn nịnh nọt nói với Kiều Kiều: “Kiều Kiều à, không phải anh đã giải thích với em rồi sao? Đó là trước đây, bây giờ bao gồm cả tương lai, anh chỉ thích mỗi em, chỉ cần em thôi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.