Cơm nước xong xuôi, đám nhóc ngồi nghỉ ngơi một lát thì lại tràn đầy năng lượng lôi kéo Đào Thủ và Đào Thừa đi nung bùn mà chúng nặn lúc sáng.
Nghe chúng yêu cầu như vậy, Đào Thủ dở khóc dở cười, kiên nhẫn giải thích với chúng: “Ôi chao, tiểu tổ tông của ông ơi! Mấy món đó đâu phải nặn ra rồi đi nung liền được. Chúng ta phải chờ cho nó khô. Nếu nung khi còn ướt thì chúng sẽ bị nổ. Đến lúc đó đồ nung ra không phải là gốm mà là ngói vụn đấy.”
“Dạ?”
“Là vậy ạ?”
“Không thể nung...”
“Ồ, không thể nung.”
Nghe thấy lời này, đám nhóc ỉu xìu bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Chúng buồn bã bĩu môi, cào cào đầu ngón tay mình.
“Đúng là bùn hôm nay chúng ta nặn không nung được nhưng mấy ngày trước bác đã chuẩn bị xong một mẻ, vừa hay hôm nay có thể nung. Nếu không hôm nay chúng ta nung cái kia trước nhé?” Đào Thừa cố gắng củng cố tinh thần của đám nhóc đáng yêu.
Quả thật có hiệu quả. Tuy không thể nung đồ mình nặn nhưng nung cái khác cũng không sao. Tóm lại, chúng chỉ muốn xem thử quá trình nung thế nào. Nhưng khi chúng lấy lại tinh thần chuẩn bị đi nung gốm thì tê tê già lại đả kích chúng một cú nữa.
“Bây giờ không được. Bên ngoài quá nóng, nếu như lò đốt lửa, các cháu sẽ nóng đến ngất mất. Chờ trời mát chút nữa hẳn đi. Chúng ta còn có thể nặn bùn tiếp nha. Đến đây, chúng ta chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-tre-o-di-the/3474335/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.