Chương trước
Chương sau
“Hả? Anh nói gì vậy?” Tiêu Liêu chợt hỏi Cụ.

Cụ sợ tới mức lông dựng lên. May là ở nơi ồn ào này Tiêu Liêu không thể nghe rõ được lời hắn nói. Vì vậy Cụ giả vờ ngạc nhiên: “Tôi có nói gì đâu.”

Diễn xuất của Cụ cũng là hạng nhất. Trong thoáng chốc, Tiêu Liêu đã tin tưởng hắn. Cậu áy náy thè lưỡi với Cụ: “Có thể là ồn quá nên tôi nghe nhầm.”

“Không sao, là do chúng quá ồn.” Cụ rất đồng ý với việc đám nhóc quá ồn.

Sau đó cuối cùng cũng có người không chịu được nữa. Tê tê già hơi lãng tai nhưng cũng không phải điếc. Đề - ci - ben của đám nhóc lớn như vậy khiến ông nghe nhiều cũng không chịu nổi nên lớn tiếng ngăn chúng lại: “Được rồi! Được rồi! Bây giờ ai im lặng trước thì ông sẽ đưa đi chơi bùn trước. Ông đếm đến ba thì tất cả đều im lặng nha! Một, hai, ba!”

Trong nháy mắt, cả phòng đều yên tĩnh. Bỗng nhiên không còn tiếng thét chói tai khiến Tiêu Liêu không thích ứng được với sự yên tĩnh bất thình lình này.

“Được rồi! Đều là trẻ ngoan biết vâng lời.” Đào Thủ chỉ vào một tiểu Á Chủng, nói: “Vừa rồi ông không thấy nhóc ấy hét vậy nên ông cho nhóc ấy chơi trước. Các cháu có ý kiến gì không?”

Nhóc bị chỉ chính là Miên Miên lúc nào cũng yên tĩnh. Khuôn mặt mũm mĩm, trắng nõn, mềm mại. Đôi mắt sáng ngời, trong veo khiến ai nhìn cũng thích. Đương nhiên đám nhóc kia cũng không ngoại lệ. Vì thế đồng loạt gật đầu nói đồng ý, không có ý kiến.

“Vậy được. Cháu bé dễ thương này, trước tiên ông dạy cháu cách nặn được không?” Đào Thủ thấy tiểu Á Chủng đáng yêu như vậy, trong lòng cũng không kiềm chế được sự yêu thích. Ông vươn tay, cười hiền hòa, dễ gần với Tiểu Miên Miên.

“Dạ được.”

Ngay cả giọng nói cũng mềm mại như vậy, quả thật làm cho tê tê già mềm lòng. Ông cẩn thận nắm bàn tay non nớt, bé nhỏ đang vươn tới của Miên Miên, để bé đứng trước mặt mình.

Lần thứ hai đẩy cho bàn đá xoay. Đào Thủ cho Miên Miên nặn bùn. Dưới sự trợ giúp của nghệ nhân lão làng, Tiểu Miên Miên đã nặn bùn rất thành công.

“Oa! Miên Miên giỏi thật! Tuyệt quá!” Con sư tử nhỏ lúc trước tỏ tình với Miên Miên lập tức vỗ tay, khen ngợi Tiểu Miên Miên vô cùng khoa trương.

Tuy rằng Miên Miên không có cảm giác gì đối với cậu nhóc ấy nhưng cảm giác được bạn bè cùng trang lứa khen cũng không tồi. Tiểu Miên Miên vô cùng hưởng thụ, cúi đồng hé miệng cười mỉm. Trong nháy mắt, tim sư tử nhỏ như bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Cậu nhóc ngơ ngác nhìn nụ cười của Tiểu Miên Miên, lẩm bẩm khen: “Đẹp quá!”

Thật ra bùn này xem như đã nặn xong nhưng tay của tê tê già vẫn không dám buông ra. Bởi vì ông biết rõ một khi mình buông tay, tượng bùn kia sẽ biến dạng trong nháy mắt. Một lần nữa trở thành khối bùn nguyên thủy nhất.

Vì không muốn đả kích sự nhiệt tình của đứa nhỏ ngay lần đầu tiên, Đào Thủ lấy bùn đã được nặn thành hình sẵn. Là phiên bản phóng to của tách trà.

Sau khi lấy ra, Đào Thủ cười tủm tỉm nói với Tiểu Miên Miên: “Chờ khi nung xong, đồ gốm này sẽ là của cháu. Đây chính là cháu góp tay làm ra. Kế tiếp cháu có thể làm thử một mình. Cháu có muốn không?”

“Vâng, Miên Miên muốn. Miên Miên cũng muốn tự làm thử.” Đôi bàn tay nhỏ bé dính đầy bùn đất siết chặt vào nhau.- App TᎽT

“Được rồi, để ông xoay bàn đá cho cháu.” Đào Thủ chờ Tiểu Miên Miên đặt khối bùn lên bàn đá, bàn tay nhỏ bé nặn thành khối hình cầu không đều, ông mới vui vẻ xoay bàn đá một lần nữa.

Sau khi tê tê già chọn Miên Miên thì Đào Thừa cũng chọn Thái Thái, người im lặng nhanh nhất giống Miên Miên. Thái Thái cũng được Đào Thừa hướng dẫn nặn ra một cái bình gốm nhỏ bụng lớn. Thái Thái không quá an phận, cậu nhóc luôn có suy nghĩ riêng của mình.

Cậu nhóc luôn được Đào Thừa hướng dẫn lại đột nhiên tự thêm thắt. Tay dùng thêm chút sức, bùn bị mất một góc, cần phải làm lại.

Cũng chỉ có Đào Thừa tốt tính, có kiên nhẫn. Hơn nữa anh ta phát hiện ánh mắt tò mò và vẻ mặt sùng bái của đám nhóc với việc làm gốm thì cảm thấy rất kiêu ngạo. Còn khiến anh ta cảm nhận được cảm giác quen thuộc năm nào khi anh ta vừa mới tiếp xúc với việc làm đồ gốm.

Nếu như không phải có những yếu tố này điều chỉnh cảm xúc thì chắc chắn anh ta đã nổi giận với Thái Thái nghịch ngợm, tự tung tự tác từ tám trăm đời trước rồi. Cho nên chờ khi nặn bùn xong, Đào Thừa cũng chỉ có thể nặn ra đồ gốm nhỏ như vậy.

Sau đó Đào Thừa cũng buông tay cho thằng nhóc luôn có suy nghĩ bản thân mình chịu thiệt thòi tự nếm trải cảm giác trên đời này không có thứ gì dễ dàng.

Anh ta lại không ngờ tuy Thái Thái không nghiêm túc làm gốm nhưng bùn trong tay cậu nhóc được uốn nặn rất dễ dàng. Thế mà cậu nhóc chẳng chịu nghiêm túc với nó mà chỉ miệt mài làm những thứ không nghiêm túc.

Thái Thái loay hoay với bàn đá, bắt đầu tung hoành dọc ngang với khối bùn dưới tay mình. Cậu nhóc muốn tạo hình gì thì có ngay hình đó, là một hành trình vui vẻ. Thái Thái còn có tinh thần chia sẻ, cậu nhóc lôi kéo mấy tiểu thú nhân đang vây xem chơi đùa cùng mình.

Đào Thừa cũng không tức giận, anh ta đã sớm biết sẽ như thế này. Vì năm đó khi anh ta tới đây cũng vậy. Đầu tiên là xem, xem xong thì được người ta cầm tay dẫn dắt. Sau đó lại nổi hứng nghịch ngợm, bắt đầu ra sức chơi đùa. Chơi đùa mệt mỏi thì từ từ theo sư phụ, chăm chỉ học tập.

Lúc đó anh ta lớn hơn đám nhóc này nhưng tình huống cũng tương tự nên anh ta hoàn toàn có thể hiểu được tâm lý chơi đùa của chúng. Anh ta cũng chẳng trông mong vào đám nhóc chỉ vừa cao qua đầu gối mình. Có đôi khi lời nói cũng không biểu đạt được việc đám nhóc vừa bắt tay vào bùn đã có thể nặn thành công.

Nếu thật sự có một đứa trẻ như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ quỳ ngay tại chỗ, cảm ơn ông trời đã ban cho họ một thiên tài kế nghiệp, phát triển kỹ thuật làm gốm. Sau đó mỗi ngày anh ta sẽ tới trước cửa nhà đứa nhỏ đó, cho dù có khóc lóc cũng phải kéo đứa nhỏ này đi theo nghiệp làm gốm của họ.

Nhưng may là ở đây không có đứa trẻ như vậy, nếu không anh ta sẽ quỳ thật.

Một đám nhóc khác cũng vây xem Tiểu Miên Miên, bé cũng cố gắng nặn một khối bùn cực kỳ dày, bề ngoài còn hơi gồ ghề… chén? Không, ly, là ly. Lúc này anh ta mới ý thức được mình còn phải hướng dẫn mấy đứa nhóc kia. Anh ta để đám nhóc tự lấy bùn, nhanh chóng trải nghiệm cảm giác thú vị một phen.

Cứ như vậy, cả căn phòng chỉ có ba bàn đá xoay lớn cũng đều bị hai vị tê tê xoay. Một cái đóng bụi nhàn rỗi quanh năm suốt tháng cũng bị buộc phải hoạt động. Cụ may mắn trở thành người xoay cái bàn đá thứ ba kia, đảm bảo nó không được dừng lại.

Mà sau khi đám nhóc thả lỏng chơi bùn, nếu không vui vẻ xoay bàn đá thì cũng dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất nặn bùn. Bàn tay nhỏ bé, mũm mĩm bắt đầu sáng tạo những thứ mà chỉ có chúng mới giải thích được.

Nhưng Đào Thủ và Đào Thừa vẫn rất có trách nhiệm. Thỉnh thoảng họ sẽ cứu vớt mấy khối bùn bị nặn đến mức hoàn toàn biến dạng, còn chủ động lôi kéo đám nhóc chú tâm nặn bùn khiến chúng chìm đắm trong niềm vui trải nghiệm làm gốm đến quên trời quên đất.

Tiêu Liêu và Kiều Kiều nhìn đến nỗi bắt đầu cảm thấy hứng thú. Kiều Kiều vừa tùy ý nặn bùn trong tay vừa trông mong nhìn đám nhóc bên bàn đá xoay lớn.

Kiều Kiều bĩu môi, nói với Tiêu Liêu: “Anh Tiểu Tiêu, em cũng muốn thử. Trông cái kia thật sự rất thú vị.”

“Tiểu Kiều Kiều ngoan, bây giờ đám nhóc đang rất phấn khích nên đều rất bất cẩn. Bây giờ em không thể qua đó. Lỡ như chúng bất cẩn đụng phải em thì sao? Chúng ta chờ chúng chơi mệt, không còn nhiều đứa chơi thì lúc đó em muốn chơi thế nào cũng được. Được không?”

Tiêu Liêu cực lực dùng hết lời để dỗ Kiều Kiều. Người mang thai hơi uể oải không vui, lời nói này lại có hiệu quả không tồi.

“Ừm, em cũng biết bây giờ em không thích hợp để góp vui. Thế thì chờ chút vậy.” Kiều Kiều cúi đầu nhìn bụng mình rồi lại vui vẻ nở nụ cười. Tuy rằng vì con mà Kiều Kiều không thể góp vui nhưng cũng vì con, cái gì Kiều Kiều cũng bằng lòng nhịn.

“Thật ra chúng ta còn đỡ hơn Cụ.” Tiêu Liêu lặng lẽ nói với Kiều Kiều, sau đó ra hiệu cho Kiều Kiều nhìn về phía kia.

Kiều Kiều đánh mắt nhìn theo thì thấy Cụ đang cầm gậy gỗ, canh bàn đá xoay lớn trước mặt. Thỉnh thoảng hắn sẽ dùng gậy gỗ đẩy cho bàn đá thêm chút lực. Mặt Cụ không hề có cảm xúc, lạnh lùng cứng rắn hệt như gốm đã nung.

Đột nhiên Kiều Kiều bật cười. Sợ bị Cụ nhìn thấy, cậu ấy vội vàng xoay mặt về chỗ cũ, nhịn cười gật đầu với Tiêu Liêu.

Quả thật so với Cụ làm một con báo công cụ không có tự do thì họ còn có thể thảnh thơi ngồi ở đó chơi bùn. Đây đã là đãi ngộ rất tốt rồi. Thế nên không so sánh thì không có đau thương. Dù Cụ đã âm thầm chịu tổn thương không nhỏ từ Tiêu Liêu và Kiều Kiều nhưng vì so sánh mà Kiều Kiều lại thấy vui sướng trong lòng.

Thời gian lặng lẽ trôi đi trong lúc đám nhóc chơi đùa phấn khích. Nếu không phải bụng Kiều Kiều phát ra tiếng 'ùng ục' không nhỏ thì e là Tiêu Liêu cũng quên mất thời gian giống đám nhóc kia.

“Em đói bụng rồi à?” Tiêu Liêu vội hỏi cậu ấy, sau đó nhìn sang đồng hồ nước không hề có cảm giác tồn tại ở góc tường. Đã qua thời gian thường ăn cơm rồi.

“Ôi trời, chơi nhập tâm quá rồi, ngay cả cơm trưa cũng quên ăn. Em và bọn nhỏ không thể đói được.”

Vốn dĩ Tiêu Liêu ngồi trên mặt đất chuyên tâm chơi bùn, lúc này lại lập tức đứng dậy. Cậu vừa đi vừa hô: “Tất cả dừng một chút, dừng một chút! Chúng ta đi rửa tay, ăn cơm trưa rồi lại chơi tiếp được không?”

Không nói gì còn tốt. Sau khi mọi người nghe xong thì đều dừng lại, cảm thấy bụng cồn cào như đang phản kháng. Vẻ mặt đám nhóc ngơ ngác, giơ tay vuốt bụng mình. Đói thật!

Sau đó chúng thấy bùn mà chúng vừa yêu thích cũng không còn vui nữa, một lòng chỉ muốn lấp đầy bụng đói khó nhịn của mình. Đám nhóc vô cùng trật tự nối đuôi đi theo Tiêu Liêu và Kiều Kiều ra ngoài, ngoan ngoãn vươn móng vuốt nhỏ dính đầy bùn để Tiêu Liêu, Kiều Kiều và Cụ rửa giúp chúng.

Vừa rửa xong đã lập tức chạy đi tìm túi nhỏ và ống trúc của mình rồi nhanh tay mở túi, mở nút trên ống tre ra, há miệng to cắn thịt. Một đám nhóc ngồi ngay ngắn chỉnh tề, động tác ăn cũng đều, hai má phồng to.

Nếu cảm thấy khát, chúng sẽ mở một ống trúc khát uống một ngụm chè đậu xanh ngọt ngào mát lạnh. Khuôn mặt rõ sự hưởng thụ khi được ăn ngon. Đào Thủ và Đào Thừa nhìn đến mức bụng đói cồn cào, vô thức nuốt nước bọt theo động tác nhai nuốt của đám nhóc.

Lúc này Tiêu Liêu đi tới, đưa cho họ hai ống trúc. Cậu cười nói: “Nếu không ghét bỏ, hai người có thể nếm thử tay nghề của tôi. Nhìn đám nhóc ăn ngon như vậy hẳn là cũng được nhỉ?”

Hai người nhận ống trúc, liếc nhau một cái, cảm ơn Tiêu Liêu rồi ăn. Ừm, chẳng trách đám nhóc ăn ngon như vậy, hương vị này không tồi! Đào Thủ và Đào Thừa đều nhìn thấy cảm xúc trong trong mắt đối phương, sau đó không hẹn mà cùng tăng nhanh tốc độ ăn uống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.