Sáng hôm đó Tiêu Liêu phát hiện có không ít trẻ con đến. Trên lưng đeo túi vải nhỏ, vui vẻ ngồi xổm với nhau, không biết đang ríu rít chuyện gì.
Tiêu Liêu cười gọi chúng tới. Cậu phát cho mỗi đứa hai ống trúc lớn do Cụ mang tới. Một ống đựng bánh trứng cậu nướng ban sáng, bên trong có một miếng thịt nướng mỏng và rau củ thái lát. Bánh trứng vàng tươi cuộn thịt thơm ngon, rau củ lại tươi mới. Buổi sáng dù Cụ đã ăn no nê nhưng vẫn không kiềm chế được hai thêm hai cái.
Ống tre còn lại là chè đậu xanh được ướp lạnh rất lâu. Dù đã dùng hết đường trong nhà nhưng cũng không quá ngọt.
Đây là Tiêu Liêu cố ý nấu bữa trưa cho chúng. Vì trưa họ không có ý định về nên cậu mới cố ý nấu đồ ăn. Tuy cậu biết chắc chắn cha mẹ và người nhà của đám nhóc sẽ nấu đồ ăn cho chúng nhưng cậu vẫn muốn làm cho chúng một ít để thể hiện sự quan tâm của mình.
Tập hợp đủ người, nhóm Tiêu Liêu liền xuất phát. Ba người lớn, hơn hai mươi đứa trẻ. Tiêu Liêu đi đầu, Cụ đi cuối, Kiều Kiều thì đi ở giữa. Tiêu Liêu còn để tiểu Á Chủng và tiểu giống cái quản lý giúp. Cậu sợ đám tiểu thú nhân quá nghịch ngợm, đi tới đi lui lại lạc mất.
Tiêu Liêu còn cố ý nói cho chúng sự thú vị khi nung gốm. Ví dụ như có thể nặn bùn thành hình dạng và thứ mình thích, sau đó bỏ vào lò nung, hơn nữa còn có thể mang về nhà. Mấu chốt vẫn là chuyện có thể nặn bùn, hơn nữa chơi bùn rất vui.
Trên đường, đám nhóc của cậu tiến tới không ngừng, đi thẳng tới điểm đến. Trong lúc đó Kiều Kiều lại mệt mỏi không muốn đi bộ. Vẫn là Tiêu Liêu bảo Cụ biến thành hình thú cõng cậu ấy đi. Đều là người một nhà nên không có nhiều phép tắc như vậy. Cụ còn bảo Tiêu Liêu đưa tiểu Á Chủng và tiểu giống cái lên lưng mình. Ngay cả mấy tiểu thú nhân cũng lười biếng, ỷ vào vóc dáng nhỏ bé của mình mà lặng lẽ biến thành hình thú, treo trên người Cụ.
Kết quả khi Cụ cất bước, chúng lắc lư như chơi xích đu. Lúc đến nơi, tiểu thú nhân treo đầy trên người Cụ ào ào rơi xuống, là do chúng tự buông tay.
Tiêu Liêu nhịn cười đỡ Kiều Kiều xuống.
Trước mắt là một dãy nhà bằng đá rất đơn sơ, bức tường vây bên ngoài cũng không cao. Không cần đợi Tiêu Liêu mở miệng, đám nhóc tràn đầy năng lượng kia đã chủ động chạy đến gõ cửa, hét: “Mở cửa đi! Chúng cháu đến rồi! Bác ra mở cửa đi!”
“Ai ai! Được rồi! Đây rồi! Đừng vội! Chúng tôi ra ngay đây!”
Người đến mở cửa không phải là hai vị tê tê mà họ quen biết. Lúc này, một thằng nhóc mở miệng hỏi: “Chú là ai? Bác đâu?”
“Họ đang bận ở bên trong nên bảo chú ra mở cửa cho các cháu. Vào hết đi!” Trông thú nhân này hẳn là bằng tuổi với nhóm Lan Loan. Làn da ngăm đen, trông rất đôn hậu.- Mầm Nhỏ Xinh Xinh x App TᎽT
Sau khi nói chuyện vào cửa, Tiêu Liêu nói cảm ơn rồi hỏi: “Xin hỏi ngài có biết bác Đào Thủ và anh Đào Thừa đang ở phòng nào không?”
Đúng vậy, đó là tên của hai vị tê tê kia. Thật ra lúc trước không phải tên này nhưng sau khi tê tê già bắt đầu làm gốm, chưa được hai năm đã đổi tên mình. Bởi vì ông ấy cảm thấy trời sinh mình có đôi tay làm gốm, còn tiện thể đổi luôn tên đệ tử mình trực tiếp truyền nghề.
“À, họ đang nặn bùn trong phòng kia. Nói mọi người tự đi qua là được.” Thú nhân chỉ vào một căn phòng trong đó, sau đó chủ động đưa người đến cửa.
“Ở đây, mọi người vào đi, tôi đi trước.”
“Được, ngài đi bận đi!”
Người còn chưa đi xa đã nghe giọng của tê tê già Đào Thủ truyền ra: “Đến rồi à? Vậy thì mau vào đi! Ở ngoài làm gì?”
Sau đó Tiêu Liêu chủ động mở cửa, nháy mắt bảo đám nhóc vào trước. Đám nhóc nhận tín hiệu cũng phản ứng rất nhanh, chạy ùa vào như ong vỡ tổ. Còn chưa thấy người đâu nhưng cái miệng nhỏ nhắn, vô cùng ngọt ngào đã cất lời.
“Bác ơi! Ông ơi! Nhóc đến rồi đây! Đến gặp hai người đây!”
“Đúng vậy! Cháu nhớ bác nên đến gặp bác này.”
Gọi ân cần thật đấy, đặc biệt là hổ con Thái Thái. Hổ con nhào vào ngực người ta, trực tiếp đập bẹp bùn Đào Thừa sắp nặn xong. Anh ta đang ngồi yên lành cũng suýt té ngã, người cũng dính đầy bùn.
Thái Thái nhìn bùn trên người mình thì ngây ngẩn. Cậu nhóc thận trọng nhìn xem Đào Thừa có tức giận hay không nhưng chỉ thấy vẻ mặt của anh ta bất đắc dĩ, không hề tức giận. Trong nháy mắt, tâm trạng thấp thỏm của cậu nhóc biến mất. Rõ ràng là họ mèo mà lại vẫy đuôi như chó. Thái Thái liếm mặt, ôm cổ Đào Thừa, miệng nhếch lên làm lộ răng nanh đáng yêu.
“Thái Thái không cố ý, bác tha thứ cho cháu được không? Cháu… Do cháu thấy bác mới kích động như vậy. Bác tha thứ cho cháu được không? Được không? Đi mà!”
Sau đó ngón tay ngắn của Thái Thái chỉ vào bùn dính trên người mình, trực tiếp xem nhẹ bùn dính trên người Đào Thừa. Cậu nhóc đáng thương nhìn anh ta: “Quần áo của cháu bẩn hết rồi. Về nhà chắc chắn ba sẽ la cháu. Cho nên bác tha thứ cho cháu đi! Tha thứ cho cháu được không?”
Logic gì vậy? Đào Thừa cảm thấy bối rối, mà Tiêu Liêu lại trốn một bên cười trộm. Logic của thằng nhóc này đúng là kỳ lạ.
Cuối cùng Đào Thừa cũng mở miệng, mới cắt ngang lời cầu xin tha thứ liên tục của Thái Thái. Anh ta bất đắc dĩ nói với cậu nhóc: “Được rồi, bác không trách cháu. Sao có thể trách cháu đây? Nếu trách thì chỉ có thể trách bác nặn bùn quá mỏng manh, không chịu nổi cháu. Bác không trách cháu, thật sự không trách cháu.”
“Đúng, là do nó quá mỏng manh. Thái Thái đã nhẹ nhàng rồi, là do nó không cứng. Không trách cháu.”
Thái Thái đổ hết trách nhiệm lên bùn không cứng làm cho Tiêu Liêu và Kiều Kiều cười đến đau bụng. Kiều Kiều cố gắng nhịn cười nói với cậu: “Thằng nhóc này hài thật đấy. Thế mà đổ hết trách nhiệm lên bùn. Nó có thể cứng đến đâu đây? Cho dù là bùn đã nung xong mà với sức nhào của thằng nhóc thì cũng vỡ tan nát cho coi.”
“Không phải trẻ con đều như vậy sao? Tuy rằng nói chuyện chẳng có tư duy gì cả nhưng rất đáng yêu.” Nói xong Tiêu Liêu sờ bụng Kiều Kiều: “Mong là con nuôi của anh có thể giống Thái Thái, khỏe mạnh lại đáng yêu.”
“Trông xương cốt của Thái Thái rất cứng cáp, không thể nói em bé trong bụng em có được như vậy không. Chỉ cần khỏe mạnh như cậu nhóc là được rồi.” Kiều Kiều cũng sờ bụng còn phẳng, ánh mắt yêu mến nhìn Thái Thái hoạt bát giống như đang nhìn đứa con sau này của mình.
“Chắc chắn sẽ như thế. Chỉ cần em ăn thật ngon, nghỉ ngơi đúng giờ, vận động vừa phải, duy trì tâm trạng tốt là được.”
Tiêu Liêu vỗ tay Kiều Kiều an ủi cậu ấy.
“Lan man rồi. Chúng ta vẫn nên xem Thái Thái còn có thể làm ra trò mới gì nữa.”
Vì thế ánh mắt của hai người lại dừng trên người Thái Thái.
Chẳng qua kế tiếp Thái Thái cũng không làm gì nữa. Đào Thừa ôm cậu nhóc trong lòng, nhặt bùn rải rác trên đất đặt lên một cái bệ nhỏ trên bàn đá xoay lớn dưới chân. Anh ta xoa thành hình cầu, lấy một cây gỗ rắn chắc bên cạnh cắm vào lỗ thủng trên bàn đá.
Cánh tay dùng sức, cơ bắp nhô lên, gân xanh cũng nổi lên. Cuối cùng bàn đá nặng nề kia cũng chuyển động, gậy gỗ đẩy càng nhanh, bàn đá chuyển động càng nhanh. Lúc lấy gậy gỗ ra, bàn đá nặng nề dưới tác dụng của quán tính xoay tròn không ngừng với tốc độ cao. Sau đó Đào Thừa làm ướt tay, bắt đầu nặn.
Bùn dưới sự tác động xoay của bàn đá và chịu lực khác nhau từ ngón tay của Đào Thừa mà dần dần thay đổi hình dạng. Mỗi sự chuyển động của ngón tay anh ta đều tạo hình lên bùn. Khi tốc độ của bàn đá chậm lại, anh ta sẽ kịp thời tăng thêm lực chuyển động cho bàn đá.
Không lâu sau, anh ta đã làm ra một cái lọ nhỏ bụng to rất cân đối. Mặc dù màu sắc vẫn rất xấu xí nhưng không ảnh hưởng đến sự thán phục của đám nhóc với bùn đã thành hình. Chúng nhao nhao vỗ tay, cực lực khen ngợi Đào Thừa giỏi,...
Mà điều này lại làm cho tay gốm lão luyện tê tê già hơi ganh tỵ. Rõ ràng ông cũng khá lợi hại mà sao những lời khen của đám nhóc đều dành cho tên nhóc có tuổi nghề nhỏ hơn ông? Không được, ông phải làm một ván cho ra trò.
Vì thế tê tê già ho khan hai tiếng, thành công thu hút ánh mắt của đám nhóc dán trên người Đào Thừa. Lúc này ông mới bình tĩnh nói: “Làm cũng được nhưng mà đồ đệ à, tay nghề của con vẫn còn hơi non. Xem sư phụ làm thế nào trước này.”
Đáng tiếc Đào Thừa đơn thuần không biết trong lòng sư phụ mình luôn tôn kính ngưỡng mộ đang nghĩ gì. Anh ta cho rằng ông thật sự muốn chỉ điểm cho mình nên vô cùng vui vẻ, cười nói: “Được, đồ đệ chắc chắc nghiêm túc xem kỹ. Sư phụ, mời người!”
Đào Thủ được đồ đệ tôn kính thì ngẩng đầu ưỡn ngực, thể hiện khí chất kiêu ngạo của một bậc thầy gốm sứ. Sau đó ông bình tĩnh lấy một khối đất đặt lên bàn xoay nhỏ trước mặt mình, dùng gậy gỗ đẩy mạnh một cái, bàn đá lớn nhanh chóng chuyển động. Dường như khối bùn có linh tính, đôi bàn tay già nua kia vừa chạm vào đã ngoan ngoãn nghe lời, muốn thành hình gì thì sẽ thành hình đó.
Lúc thì là cái bình bụng to thấp lè tè, lúc thì lại thành cái bình hoa cổ dài mảnh khảnh. Tay dùng sức đè lên, bình hoa bị đè bẹp lại biến thành cái chén. Ai ngờ Đào Thủ vừa dùng thêm chút sức, chén trực tiếp biến thành một cái đĩa lớn mỏng.
Đám nhóc tập trung tinh thần quan sát, hai mắt mở to xem Đào Thủ nặn bùn. Tê tê già liếc nhìn dáng vẻ nín thở trầm ngâm của đám nhóc thì thoải mái thở phào nhẹ nhõm. Như vậy mới phải chứ.
Bàn đá dần dừng lại, Đào Thủ chà xát bàn tay dính bùn. Giống như lơ đãng nói với đám nhóc kia: “Được rồi, xem cũng xem xong rồi. Tiếp theo đến đây hết đi. Ông và đồ đệ sẽ dạy các cháu nặn để các cháu xem thử rốt cuộc làm gốm có đơn giản như các cháu thấy không.”
“Thật sao?”
“Thật à?”
“Chúng cháu có thể thử sao?”
“Ah! Cháu sẽ thử nó!”
Một đám nhóc thét chói tai. Trong căn phòng nhỏ hẹp, âm thanh của đám nhóc dội vào vách tường, sau đó phản xạ lọt vào tai mọi người. Ngay cả Tiêu Liêu và Kiều Kiều còn muốn nhảy cẫng lên chứ đừng nói đến Cụ. Đuôi hắn vẫy điên cuồng, hậu quả của thính giác quá nhạy cảm khiến hắn chịu tổn thương sóng âm nhiều hơn người thường.
“Đám nhóc này thật sự quá ầm ĩ. Thế này cũng quá ồn rồi đấy.” Kiều kiều che tai. Tuy miệng nói vậy nhưng biểu cảm trên mặt lại mang theo ý cười.
“Nào có trẻ con không làm ồn. Chỉ cần không quá đáng thì càng ầm ĩ càng tốt.” Tiêu Liêu cũng che tai nhìn đám nhóc cực kỳ hưng phấn. Tuy rằng rất ồn nhưng trông chúng rất vui vẻ nên cậu cũng cảm thấy rất vui.
“Chúng thật sự quá ồn.” Cụ che tai, nghiến răng nói. Sau đó còn nói thầm một cậu: “May là cậu không thể sinh con.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]