Chương trước
Chương sau
Mặc dù nói rằng trước đây Tiêu Liêu đã vô tình phát hiện nội tâm tài xế già cuồng dã của Để a cha, nhưng cậu không có ai để tâm sự cả — không tính Cụ, đó là cha hắn, cậu cũng không bàn chuyện cha Cụ với hắn; còn Kiều Kiều? Đứa nhỏ kia vừa nhìn đã biết rất ngây thơ, cái gì cũng không dấu được trong lòng, nếu cậu dám nói chuyện này với cậu ta, nhất định rất nhanh người khác sẽ biết được, hệ số nguy hiểm còn cao hơn so với Cụ, không được không được không được.

Mà Tiêu Liêu là một người chăm trẻ, nói thật, mỗi ngày cũng không dư bao nhiêu thời gian để nghĩ đến những chuyện đó, không tới mấy ngày sau liền quẳng chuyện này ra sau đầu, mỗi ngày chuyên tâm chăm sóc trẻ con.

Chỉ là hôm nay Tiêu Liêu phát hiện có một đứa trẻ, chính là tiểu hồ ly kia, hình như tâm trạng không tốt lắm, sáng sớm khi tới đây không giống như mấy ngày trước, tinh thần uể oải không phấn chấn, hình như có vẻ buồn ngủ, lúc đi đường đều là bộ dáng lâng lâng không có sức lực, cái này khiến Tiêu Liêu thầm nhớ trong lòng.

Chờ đến lúc bọn họ đến giờ đi học cậu nhóc vẫn là bộ dáng “lười biếng” kia, chờ cho đám nhóc bắt đầu chơi đùa, nhóc hồ ly càng lười không muốn động chút nào, cứ như vậy nhìn bọn họ chơi, nếu có đứa nhỏ nào muốn kéo nhóc chơi cùng, nhóc càng tỏ ra mất kiên nhẫn hơn, ngay cả Tiêu Liêu thăm dò hỏi nhóc, nhóc cũng có chút không kiên nhẫn.

Lúc nói chuyện còn vô tình nấc một cái, khiến Tiêu Liêu ngửi thấy mùi chua chua, chỉ là nhất thời cậu bị đứa nhỏ khác kéo đi chơi cho nên không nhớ tới, càng không thể suy nghĩ tiếp.

Càng làm Tiêu Liêu thấy có vấn đề là ở bữa cơm buổi trưa, nhóc hồ ly bình thường là đứa nhỏ ham ăn nhất, mỗi lần ăn cơm đều hăng hái ăn nhiều nhất, nhưng mà hôm nay, nhóc lại không hăng hái như vậy, lần ăn cơm này còn không thèm đi xếp hàng lấy cơm!

Điều này khiến chuông cảnh báo của Tiêu Liêu kêu vang, đem việc phân cơm quan trọng cho Cụ làm, còn chính mình đến cạnh nhóc hồ ly ôn nhu ôm nhóc, hỏi: “Làm sao vậy Tiểu Vũ, không thoải mái sao?”

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn dựa vào lòng Tiêu Liêu, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ưm vâng, không phải, Tiểu Vũ chỉ cảm thấy không đói, không muốn ăn cơm, còn có, có chút buồn ngủ.”

Nói xong còn ngáp một cái, chớp đôi mắt buồn ngủ nhìn Tiêu Liêu, nhóc thích cái ôm của ca ca này, có loại hương vị đặc biệt, khác hẳn so với cái ôm của bất cứ người nào trong nhà, an tâm lại thoải mái, chỉ là bị ôm một lát, nhóc cảm thấy cảm giác kỳ lạ trong bụng tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn buồn ngủ.

Đối với đứa nhỏ không thoải mái muốn được nghỉ ngơi, Tiêu Liêu cũng chỉ có thể ôm đứa nhỏ đi nghỉ trước, chờ cậu đi đến căn phòng dùng để nghỉ ngơi của họ, tiểu hồ ly đã ngủ say trong lòng cậu rồi.

Tiêu Liêu nhìn thấy, không khỏi cười khẽ một tiếng: “Đúng là ngủ rất nhanh.”

“Quên đi, ngủ một giấc đi, có lẽ buổi chiều sẽ không sao nữa.” Tiêu Liêu nhẹ nhàng vuốt ve, còn thuận tay sờ vào lỗ tai lớn của tiểu hồ ly, lỗ tai bị đè xuống sau đó chậm rãi dựng thẳng lên, thật sự rất đáng yêu!

Đừng nhìn nhóc là một tiểu thú nhân, có thể do thế giới này thấy nhiều rồi, cho nên cảm thầy nhóc không đáng yêu bằng tiếu á thú, nhưng mà đối với người ở thế giới khác như cậu mà nói, đứa nhỏ với lông tai dài mượt và cái đuôi to bự, trông như cục bột được nặn ra ấy, cực kỳ đáng yêu!

Lông của ấu tể càng mềm mại hơn so với thú nhân trường thành, sờ lên chỉ có thoải mái hơn chứ không có thoải mái nhất, hơn nữa tiểu ấu tể trước mắt này, còn đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên giường, khuôn mặt khi ngủ càng chọc cho nội tâm Tiêu Liêu mềm mại hơn.

Nhìn tiểu hồ ly ngủ một lúc, Tiêu Liêu chỉnh chăn trên bụng cho nhóc, sau đó ra ngoài.

Chờ đến giờ nghỉ ngơi của đám nhóc, Tiêu Liêu liên ngồi cạnh tiểu hồ ly, tính đi làm đồ ăn vặt và đề Cụ với Kiều Kiều thay phiên trông nhóc.

Nghỉ trưa xong, đám nhóc đều thức dậy, tiểu hồ ly cũng tỉnh dậy, nhóc dụi mắt mím môi, cả khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ tủi thân, Tiêu Liêu nhìn mà đau lòng vô cùng, cậu ôm nhóc vào ngực, ôn nhu hỏi: “Bụng Tiểu Vũ còn khó chịu không?”

Nói xong liền đưa tay sờ bụng nhóc, ai biết vừa sờ liền bị tiểu hồ ly kháng cự.

Nhóc xoa người mình hô: “Đừng sờ, em đau.”

Tiêu Liêu lập tức rút tay lại, hỏi: “Đau bụng sao?”

“Ừm.” Tiểu hồ ly mím môi gật đầu.

Chẳng lẽ là ăn đến hỏng bụng rồi? Tiêu Liêu nghĩ thầm, ngoài miệng cũng hỏi, hỏi nhóc buổi sáng ăn gì, hôm qua ăn gì, thậm chí hỏi cả hôm kia cũng hỏi, rồi sờ trán của nhóc, nhìn trên người nhóc có mụn nước nhỏ kỳ lạ nào không, cuối cùng đưa ra kết luận – cơ thể không khỏe do ăn.

Khả năng tiêu hóa và hấp thu của trẻ con không bằng người lớn, bụng thường ăn không đủ, hơn nữa càng nhỏ tuổi càng không biết kiểm soát chế độ ăn uống của mình, không phải chịu đói thì cũng là không đủ cái ăn, đói no không đều đặn.

Tổng hợp hai yếu tố trên, nếu người lớn không quan tâm đến chế độ ăn uống của mấy đứa nhỏ, rất dễ dẫn đến tình huống đứa nhỏ bị khó tiêu như này, tuy nói bệnh nhẹ, nhưng cũng rất phiền phức, đứa nhỏ chịu khổ thì người lớn cũng phải chịu khổ theo.

Tiêu Liêu hỏi ra được, buổi sáng tiểu hồ ly sau khi ăn một loại thịt nướng nhóc thích nhất hai ngày qua liền chán ăn, đêm qua còn nhét đầy một bụng thức ăn, căng tới hơn nửa đêm cũng không ngủ được, buổi trưa ăn tại đây, Tiêu Liêu tận mắt nhìn thấy nhóc ăn một bát cơm to rất ngon miệng, buổi sáng vẫn ăn thịt nướng nhóc thích, còn hôm kia? Bọn họ chính là bắt đầu ăn loại thịt nướng này tối hôm kia, tối hôm đó còn ăn đến bụng trơn bóng.

Cho nên – ăn nhiều thịt nướng như vậy, lại còn không dễ tiêu như thực vật, còn ăn no mấy ngày liên tiếp, cho dù là Tiêu Liêu ăn như vậy, cũng cảm thấy không chịu nổi, huống chi là trẻ con.

Nói chung thì, loại tình huống như vậy chỉ cần đi vệ sinh là có thể giảm đau, nhưng chỉ trị được ngọn không trị được gốc, vẫn phải…

Tiêu Liêu bên này đang nghĩ cách để tiểu hồ ly dễ chịu hơn chút, tiểu hồ ly trong lòng cậu lại không ngồi yên, nhóc đỏ mặt, che âm thanh ục ục phát ra từ bụng, không ngừng kẹp chặt hai chân, nhỏ giọng nói: “Anh Tiêu, em muốn ị, nhanh lên, em không nhịn được nữa!”

Tiêu Liêu vừa nghe liền lập tức ôm đứa nhỏ trong lòng chạy đến trong nhà xí theo kiểu xả nước cậu cho người làm, vừa mới cởi quần để nhóc ngồi xổm, liền nghe thấy hai tiếng phốc phốc, mùi hôi thối đột ngột xông thẳng vào óc Tiêu Liêu, hun cậu nhảy dựng lên, còn ma xui quỷ khiến nói thầm trong lòng một câu: Đi vệ sinh khi đầy bụng, vị y như trứng thối ấy.

Lại nhìn qua thứ tiểu hồ ly xả ra, bên trong lẫn lộn rất nhiều cặn thức ăn đã bị tiêu hóa, lại nhìn vẻ mặt thoải mái hơn nhiều của tiểu hồ ly, Tiêu Liêu nghĩ thầm: Này phần lớn là do ăn uống không hợp lý, dẫn đến tiêu chảy.

Chỉ cần không nghiêm trọng, vấn đề cũng không quá lớn, nhưng vẫn cần phải nhanh chóng chữa trị, bệnh của đứa nhỏ lây lan quá nhanh, nếu thật sự làm tổn thương đến tỳ vị, như vậy chính là lưu lại mầm tai họa rồi.

Đợi Tiêu Liêu dẫn tiểu hồ ly hơi yếu ớt về phòng, liền chạy nhanh đi bảo Cụ mau mời chú của hắn đến, đứa nhỏ này phỏng chừng còn cần đi nhà xí thêm mấy lần, không tiện lắc lư trên đường, nên phải tìm người nhà của đứa nhỏ này đến.

Cụ gật đầu, đi ra ngoài liền biến thành thú hình rồi nhanh chóng chạy tới nơi cần đến.

Tiêu Liêu bảo Kiều Kiều vào bếp nấu chút cháo loãng cho tiểu hồ ly, lúc này thức ăn phải có dinh dưỡng và dễ tiêu hóa, trong bụng đứa nhỏ trống rỗng, ăn một chút để bồi bổ dạ dày, mới không còn khó chịu như vậy nữa.

Kiều Kiều được phân phó lập tức nhanh chóng đi nấu cháo.

Tiêu Liêu ngồi trên ghế, đầu tiên xoa bóp đơn giản cho nhóc để giảm bớt đau đớn, trong khoa nhi bên Đông y, đối với tình huống này, xoa bóp mang lại hiệu quả rất tốt, “Đối với những người bị đầy bụng, thì nên đẩy Bản môn, thanh đại tràng, xoa Bản môn, xoa giữa dạ dày, xoa rốn, ấn Túc tam lý mỗi bên 50 lần, ấn Thất giới 50 lần; phối hợp với nắn xương sống.”

Cái này trong sách có viết, sở dĩ Tiêu Liêu nhớ rõ như vậy là bởi vì cậu đụng phải tình huống này trong bệnh viện, có một đứa trẻ bị bại não, thích nhất là ăn, lúc đó nó ăn đến đầy bụng, may mắn có một vị đại phu có nhiều năm trong lĩnh vực nhi khoa đang làm tình nguyện ở đó, đã dùng phương pháp tương tự để chữa trị cho nó.

Cậu hỏi nhiều một câu, vị đại phu kia liền tốt bụng cói cho cậu, chỉ cần làm theo sách là ổn, còn dạy cậu vận dụng câu nói kia, lúc đó cậu còn cầm sách lên ghi chép.

Bản môn chính là dùng cơ cá lớn lòng bàn tay, đẩy bản môn là đẩy từ ngón tay cái đến lòng bàn tay, là phương pháp bổ sung, dùng để ngăn tiêu chảy; mà câu “thanh đại tràng” cũng không dùng để chỉ mỗi ruột già trong cơ thế, mà thật ra để miêu tả đầu ngón tay cong lại, thẳng với hổ khẩu, từ chỗ hổ khẩu tới đầu ngón tay gọi là “thanh đại tràng”, có thể dùng để nhuận tràng, chủ yếu dùng để điều hòa đường ruột.

Đông y cho rằng “Đau nhức là không thông, thông suốt thì không đau”, đầy bụng chính là đồ vật ăn xong bị tắc ở trong bụng, cho nên bụng mới đau, với lại sau khi đi vệ sinh xong sẽ cảm thấy đau đớn có chút giảm bớt, kỳ thật cảm thấy không bị tiêu chảy nữa là không đúng, bởi vì trong một số tình huống thì không thể dừng bị tiêu chảy, cần phải xả ra ngoài mới có thể khiến bệnh khỏi nhanh hơn, tiêu chảy ngược lại sẽ dẫn đến yếu tố gây bệnh Liễu lại, bệnh khó chữa khỏi.

Xoa bóp tức là bổ sung, vị trí đơn giản nhất giữa dạ dày ở trên người đứa nhỏ chính là điểm nổi lên ở giữa nối liền với rốn, huyệt Túc Tam Lý phía ngoài bắp chân, ba tấc dưới Độc Tỵ, lấy tay của đứa nhỏ đo một chút sẽ ra vị trí cần tìm.

Túc Tam Lý là huyệt vị trên dạ dày của Túc Dương Minh, giữa dạ dày và rốn - còn gọi là Thần Khuyết, cùng ở trên Nhâm Mạch, quy kinh của ba huyệt vị mặc dù có chỗ khác biệt, nhưng cùng có thể trị bệnh tỳ vị, hơn nữa đều có hiệu quả rõ rệt.

Đẩy bảy đốt hay còn gọi là đẩy đốt sống đuôi, bảy đốt chính là một đường thẳng từ đốt sống thắt lưng thứ tư đến đốt sống đuôi, sở dĩ muốn đẩy xuống, chính là muốn dọn sạch, muốn cho thức ăn bị ứ đọng bị tống ra ngoài trước.

Đối với phương pháp nắn khớp xương sống, có hai loại phương pháp để nắn, một là ấn mặt dưới của ngón tay cái vào da, ấn ngón giữa của ngón trỏ về phía trước, đồng thời dùng sức ấn ba ngón tay lên da, hai bàn tay luân phiên xoay để di chuyển về phía trước; cách còn lại là gập đốt ngón trỏ lại, dùng mặt bên của ngón trỏ ấn xuống da, ấn xuống và hướng về phía trước bằng ngón tay cái, hai ngón cùng đè xuống da thịt, rồi dùng hai tay thay phiên nhau đẩy về phía trước.

Hai loại phương pháp này, đều là phải thực hiện từ phía dưới bên phải, nắm lấy phần thịt ở hai bên cột sống, xoa bóp từ huyệt Trường Cường ở thắt lưng đến huyệt Đại Trụ, trước tiên xoa bóp ba lần, đến lần thứ tư thì xoa bóp một lần ba cái, tức là mỗi lần xoa bóp được ba cái thì ấn thêm một lần ở phía trên một chút.

Phương pháp này có tác dụng cường thân kiện thể rất tốt, phòng ngừa nhiều loại bệnh, có tác dụng chăm sóc sức khỏe rất tốt cho trẻ nhỏ, hơn nữa nắn khớp xương sống, xoa bụng và ấn huyệt Túc Tam Lý đã trở thành ba thủ pháp giúp trẻ nhỏ khỏe mạnh.

Cho nên cuối cùng Tiêu Liêu dùng phương pháp xoa bóp, chậm rãi xoa thành hình tròn theo chiều kim đồng hồ ở bụng tiểu hồ ly, đợi tới lúc Cụ dẫn theo chú của hắn đến, tuy rằng Tiêu Liêu đã mệt mỏi đến đồ mồ hôi và tay bị chuột rút, nhưng bằng mắt thường cũng có thể thấy được sắc mặt của tiểu hồ ly đã gần khôi phục như bình thường, này đối với Tiêu Liêu mà nói, là đáng.

Liễu Phong tới nơi liền kiểm tra tiểu hồ ly một lượt, phát hiện tình huống của nhóc không nguy cấp như Cụ nói, có chút khó hiểu.

Đột nhiên tiểu hồ ly được hắn ôm trong ngực rụt rè lên tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.