“Tiêu ca ca đã chữa khỏi hẳn cho em rồi, bụng em không còn đau, cho nên không cần uống thuốc được không ạ?”
Đối mặt với biểu tình mong chờ và ánh mắt vô cùng đáng thương của đứa nhỏ, Liễu Phong nở nụ cười như khiến người ta đắm mình trong gió xuân, nhưng lời nói ra lại như gió lạnh có thể đóng băng người khác trong nháy mắt, “Không thể nha, uống thuốc mới nhanh khỏe được, ngươi cũng không muốn bụng mình cứ đau mãi đúng không?”
Nghe câu này biểu tình tiểu hồ ly nháy mắt trở nên suy sụp, trốn tránh hiện thực chôn mặt trong ngực Liễu Phong, lỗ tai đều cụp xuống, ô ô ô, quá khổ rồi, chú đẹp như vậy, sao cứ thích ép người ta uống thuốc đắng thế?
Liễu Phong trấn an sờ đầu tiểu hồ ly, “Ngoan, thuốc lần này, không đắng đâu, ngoan ngoãn uống thuốc thì mới chóng khỏi được.”
“Ừm, vậy tiểu Vũ sẽ ngoan ngoãn uống thuốc ạ.” Tiểu hồ ly ủ rũ cụp đuôi gật đầu, mặt vẫn chôn trong ngực Liễu Phong không thèm ngẩng lên, thật ra trên người Liễu Phong luôn có một mùi hương kỳ lạ, nhưng không hiểu sao lại rất dễ ngửi, làm nhóc cảm thấy rất thoải mái.
Liễu Phong cẩn thận hỏi Tiêu Liêu về bệnh tình của tiểu hồ ly, Tiêu Liêu tường thuật lại đúng sự thật cho hắn, bao gồm thủ pháp trị bệnh mà cậu dùng, Liễu Phong quay đầu hỏi tiểu hồ ly, so sánh một chút, trong lòng liền có đáp án.
“Đại Xuyên, ngươi về lấy thuốc viên Bảo Hòa ta làm mấy hôm trước tới đây, mau lên.” Liễu Phong quay đầu phân phó thú nhân ngoan ngoãn đứng sau hắn.
“A, được!” Thú nhân tên Đại Xuyên đáp lại một câu rồi đi ra ngoài.
Vị này chính là? Tiêu Liêu dùng ánh mắt hỏi Cụ đứng cạnh mình.
“Là đại ca của ta.” Cụ nhỏ giọng nói với Tiêu Liêu.
Nga! Vẻ mặt TIêu Liêu bừng tỉnh, đây là người con cả có tú hình là voi của nhà chú Liễu a.
“Tiểu Tiêu?”
Liễu Phong đột nhiên gọi cậu, Tiêu Liêu theo bản năng đứng thẳng người: “Ta đây! Ngài gọi ta à?”
“Ừm, ngươi từng học y à?”
“A? Này, ta không hoc nghiêm túc lắm, chỉ là nghe giảng từ người khác thôi, nghe xong liền học được chút kiến thức về thảo dược, ta cũng sẽ tự mình đọc sách, tìm hiểu một chút về xoa bóp.” Tiêu Liêu thành thật trả lời.
“Ra là thế, nhưng vậy cũng khá tốt rồi, ta có chút căn cơ, ngươi có muốn đi theo ta học hỏi, về sau làm tộc y trong bộ lạc không?” Liễu Phong bình tĩnh gật đầu, sau đó thốt ra câu nói khiến người kinh ngạc.
“A?” Tiêu Liêu lập tức trợn to hai mắt, đây là “vừa ra khỏi hang sói, đã chui vào miệng cọp” sao, vừa mới thoát khỏi ngã rẽ may vá, đã có người muốn kéo cậu vào con đường làm đại phu? Cứu mạng! Cậu chỉ là một tên nghiệp dư đi tìm hiểu chút tri thức y học mà thôi, tiện thể học hai kỹ thuật thực dụng cho nãi ba ấu sư thôi! Cậu thật sự không muốn đổi nghề mà!
“À, ta không phù hợp lắm đâu, ta chỉ biết chút ít về phương diện này thôi, không có suy nghĩ muốn trở thành đại phu vĩ đại, hắc hắc hắc.” Tiêu Liêu mỉm cười từ chối, cậu chỉ muốn yên ổn làm thầy giáo của bọn nhỏ, tạm thời không có suy nghĩ chuyển nghề, cảm ơn.
“Ai, ta tưởng ngươi hiểu biết y thuật như vậy, là muốn làm tộc y chứ.” Liêu Phong tiếc nuối thở dài.
Không, trước mắt ta chỉ muốn kiên trì đi con đường ấu sư vừa dạy học vừa chăm trẻ thôi, cảm ơn. Tiêu Liêu thầm phun tào trong lòng.
“Nếu thế, ta cũng không ép ngươi, nhưng mà ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?” Mắt Liễu Phong toát ra vẻ chờ mong nhìn Tiêu Liêu.
Bị một người trưởng thành nhìn chằm chằm, Tiêu Liêu cảm giác có chỗ không đúng, đặc biệt người nhìn cậu là người có năng lực không kém, cậu lắp bắp nói: “Ngài, ngài nói đi, ta, nếu ta giúp được, ta chắc chắn sẽ giúp mà.”
“Thật sao? Vậy cảm ơn nhé!” Liễu Phong lúc vui vẻ thì đôi con ngươi màu hổ phách của hắn sẽ sáng lên, vui sướng trong ánh mắt đó, quả thực khiến người ta trầm mê.
“Đương, đương nhiên.” Tiêu Liêu bị nụ cười Liễu Phong hấp dẫn, thầm nghĩ: Thảo nào hồi trẻ chú Liễu có nhiều người theo đuổi vậy.
“Hay ngày mai người dẫn đám nhóc tới chỗ ta đi, ta nói cho ngươi biết cần giúp ta cái gì, chỗ của ta khá rộng.”
“Ách, thực ra không cần chờ đến ngày mai, ngài có thể nói luôn, chỉ cần giúp được ta chắc chắn sẽ cố hết sức làm.” Dẫn nhiều đứa nhỏ chạy tới lui như vậy, không cần thiết, Tiêu Liêu thấy rất kỳ lạ, sao Liễu Phong lại nói vậy.
“Ừm, thật ra dẫn nhiều đứa nhỏ theo không tiện lắm, ta chỉ nghĩ nếu ngươi đã biết chút y thuật, để chúng thấy được sự kỳ diệu của y thuật, ta muốn thử xem có thể tìm được mấy hạt giống tốt từ chỗ ngươi hay không, ngươi đúng lúc có thể giúp ta dạy học một chút.”
Ách, đầu óc ngài cũng nghĩ nhanh ghê, ý tưởng có tính xây dựng như vậy, không hổ danh là nhân vật được người ta khen là quân sư lợi hại.
“Quên đi, chúng ta nói chính sự trước đi.” Lieeux Phong lắc đầu chuyển chủ đề, “Ngươi nói ngươi biết một chút về dược thảo, vậy ngươi có biết Tam Thất không?”
Hắc! Thật trùng hợp! Tiêu Liêu còn thành thục loại này cơ! Cậu đã trồng nó rồi!
Bởi vì thứ này có tác dụng phòng và chữa bệnh tim mạch và xuất huyết não ở người cao tuổi khá tốt, nhưng giá trên thị trường quá đắt, đúng lúc gần nhà họ có ngọn núi nhỏ, khu vực nhỏ và khí hậu rất thích hợp với nhu cầu sinh trưởng của Tam Thất, cậu liền lấy chút hạt giống từ nhà một người bạn cùng lớp có gia đình giàu có làm về buôn bán thuốc, bí mật tìm một mảnh đất trồng chúng, kết quả thu được rất thành công.
Cậu lúc rảnh liền đi chăm bọn chúng, đối với thứ này, cậu coi như khá quen thuộc.
“Có phải Tam Thất “Cầm máu mà không làm đông máu, loại bỏ đông máu mà không làm tổn thương cơ thể” không?” Tiêu Liêu hỏi lại.
Nghe lời này, ánh mắt Liễu Phong phảng phất bốc cháy lên ánh sáng hy vọng, vội nói” “Đúng đúng đúng, chính là nó, từ thế hệ thầy của ta đã thất truyền ghi chép miêu tả vẻ ngoài của Tam Thất, ta muốn biết ngươi có biết dược liệu này lúc chưa bào chế trông thế nào không.”
“Cái này ta biết, có thể nhận biết nó, ta có thể giúp ngài tìm xem.”
“Ta rất vui!” Liễu Phong lập tức Tiêu Liêu, sốt sắng hỏi: “Phấn hoa, địa cốt bì, còn có phụ tử (附子) đâu? Ngươi biết không?”
Tiêu Liêu gật đầu, thành thật trả lời: “Thiên hoa phấn là rễ của cây qua lâu (瓜蒌),địa cốt bì (地骨皮) là phần vỏ rễ của cây cẩu kỷ, phụ tử chính là rễ cây ô đầu đã qua chế biến, những vị thuốc này và một số loại khác đều cùng từ một loại cây, chỉ là dùng bộ phận khác nhau, cho nên mới có công dụng khác nhau, giống như Ma hoàng và Ma hoàng căn, một thứ giúp đổ mồ hôi, một cái giúp ngăn mồ hôi, rõ ràng là cùng một vật mà công dụng hoàn toàn khác biệt.”
Nhìn ánh mắt ngày càng nóng rực của Liễu Phong, giọng nói Tiêu Liêu cũng ngày càng nhỏ, cậu thực sự rất sợ vị trước mặt trực tiếp bắt mình đi luôn, bắt cậu đi làm đại phu, ai, họa từ miệng mà ra, thói quen nói nhiều này nên trị.
“Ta ngày càng cảm thấy ngươi thích hợp theo ta học y, làm đại phu.” Ánh mắt vô cùng vừa lòng kia của Liễu Phong, làm Cụ cảm thấy trong lòng hơi nao nao, càng miễn nói tới Tiêu Liêu.
“Cái đó, kỳ thật đúng lúc ta biết cái ngài hỏi thôi, ta cũng sẽ không biết một ít thứ, hay là thật sự đi xem bệnh.”
“Không sao, mọi việc đều cần quá trình làm quen, lúc ta học cũng là không biết chút gì, cái này cũng không biết, quả thực là kém hơn ngươi ngàn dặm, nhưng bây giờ không phải ta đã trở thành đại phu đủ tư cách rồi sao?” Liêu Phong cực lực khuyên Tiêu Liêu đi học y, không biết? Không biết thì học, từ từ học, rồi sẽ thành công, hắn là một ví dụ.
Nghe lời này, Tiêu Liêu tuyệt vọng luôn rồi, ánh mắt cầu cứu nhìn Cụ, mau cứu mạng, ta không thể làm một ấu sư đa năng, có thể may quần áo và hiểu một chút kiến thức y học sao? Cũng may ở đây không có mấy kẻ điên nghiên cứu tâm lý học, hồi trung học chính cậu là người cố nghe hết giáo trình tư vấn tâm lý do bạn cùng lớp mua, còn giải quyết xong đề bài trong ba phút, tốt xấu gì cũng là một người có kết luận tâm lý đầy đủ trên mức quy định, vạn nhất......
Tê – Không nghĩ tới nữa, thật đáng sợ.
Cụ nhận được tín hiệu cầu cứu của Tiêu Liêu, nghĩ chút thì nối: “Chú, thật ra A Kiểu không đi học là có nỗi khổ trong đó, ngài xem, cậu ấy vừa mới hoàn thành công viên cho trẻ, thu nhiểu tiểu thú nhân, tiểu á loại và tiểu giống cái như vậy, hiển nhiên cậu ấy không dễ dàng bỏ chúng lại theo ngài hoc y đâu.”
Đúng vậy! Sao mình lại không nghĩ tới chứ! Ánh mắt Tiêu Liêu sáng lên, muốn được cứu rỗi, nháy mắt một cái với Cụ.
“A ba, ta thấy A Kiều vẫn hợp trông trẻ hơn làm đại phu, nếu cậu ấy muốn làm đại phu, đã sớm tìm tới cửa rồi, không đến mức đợi tới khi Tiểu Vũ sinh bệnh, mới dùng y thuật của mình để chữa trị cho đứa nhỏ.”
Kiều Kiều dụi dụi vào người Liễu Phong, chớp chớp đôi mắt to, làm nũng nói: “A ba, ta cũng muốn để tiểu Tiêu ca giúp ta dạy con của ta với Sơn Tử nữa.”
Trong lòng ngực mình và tự mình sinh ra, ừ, chính là đứa con tự mình sinh.
“Ta đi theo cậu ấy nhiều ngày như vậy, thật sự cảm thấy cậu ta đặc biệt lợi hại, đặc biệt thông minh, trong phương diện trông trẻ cực kỳ có cách dạy, nghiêm túc và có trách nhiệm, mỗi đứa nhỏ đều coi như con mình phải tự mình đến chăm.”
Mà cậu chi an tĩnh, thành thật vây quanh bọn nhỏ.
“Hơn nữa đám nhóc con này vốn dĩ không nghe lời và hiểu chuyện mấy, nhưng dưới sự yêu cầu của Tiêu Liêu đám nhóc đó mỗi lần đều rất tích cực tuân thủ và tham gia, mấy ngày này ta thấy rất nhiều phụ huynh đến cảm ơn tiểu Tiêu ca hoặc tặng đồ cho cậu ấy.”
Kiều Kiều cố ý thừa nước đục thả câu với Liễu Phong, hỏi ngược lại: “Nhưng ngài đoán xem thế nào?”
Liễu Phong cũng hỏi theo: “Thế nào?”
“Cậu ta lấy đồ ăn họ đưa làm ngay thành bữa trưa, lúc ăn thì nói là vị phụ huynh kia cố ý tặng cho họ ăn, muốn đám nhóc này hòa thuận ở chung, chăm chỉ học tập, còn nói nếu gặp được vị phụ huynh đó trên đường thì phải cảm ơn, đứa nhỏ của người đó lúc về nên bày tỏ lòng biết ơn và tình yêu đối với cha mẹ mình.”
Kiều Kiều cảm khái líu lưỡi lắc đầu, “Cách dạy như vậy, giả dụ dù đám nhóc này chưa học được gì, thì sau này khẳng định cũng là một người tốt, không đến mức lớn lên giống mấy mặt hàng bỉ ổi đê tiện khiến người khác ghét.”
Nghĩ đến đám Liễu manh du côn trong bộ lạc, cảm xúc ghét bỏ của Kiều Kiều tuôn ra như thác nước.
“Hơn nữa a ba ngài không phải nói rồi sao, chúng ta có thể chọn mấy đứa nhỏ thích học y hoặc có thiên phú để cho cậu ấy dạy, để cậu ấy dạy trước, về sau lại kế thừa y bát của tộc y bộ lạc.”
Mặc dù Tiêu Liêu không muốn biến việc dạy học của ấu sư thành dạy về y học cổ truyền Trung Quốc, nhưng việc truyền cho đứa nhỏ một số kiến thức y học và vệ sinh đúng đắn ngay từ khi còn nhỏ, là một vấn đề trăm lợi mà không hề có hại, đúng là có thể thuận tiện tìm mấy hạt giống tốt cho con đường đại phu này, lại coi như góp phần vào sự phát triển của bộ lạc.
“Ai, các ngươi a, đều nói có lý.” Liễu Phong bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ bọn hắn, “Ta nhìn ra tiểu tử này cũng không phải thật muốn đi theo ta, ta chỉ là gặp đưojwc một hạt giống tốt hơn thường chút, có chút không nỡ từ bỏ thôi.
“Hừ! Ta cũng là người có đồ đệ, học cùng ta nhiều năm như vậy, chắc chắn còn giỏi hơn ngươi, không muốn học với ta thì thôi, dù sao ta cũng không có gì để mất.” Nói tới đây Liễu Phong còn ngạo kiều hơn, “Nhưng ngươi phải đồng ý với ta, giúp ta dạy đám nhóc đó, tìm hạt giống tốt, ừm, tốt nhất là dạy hết thứ ngươi biết cho chúng ấy, tóm lại là phải dùng đến trên người những người trong bộ lạc, thủ đoạn nhiều, đối với những người có bệnh tật cũng là chuyện tốt.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]