Chương trước
Chương sau
Còn bị Để nhân cơ hội chạm trán hắn vào trán mình, Lan Loan thoáng chốc trừng mắt, miệng ngậm hai ngón tay kêu ưm ưm, dù lắc đầu cũng không thoát ra được.

Mà ngón tay trong miệng còn là của mình, không thể cắn, cuối cùng đành phải rút tay ra, mặc kệ có dính nước miếng hay không, trực tiếp bắt lấy tay chạm trên mặt mình của Để, “Buông ra!”

Để vô cùng thức thời buông lỏng tay, một lần nữa ôm lấy người, chỉ là miệng còn không buông tha thậm chí còn dùng răng cắn nhẹ khớp ngón tay cchisLan Loan, khuôn mặt bị Lan Loan đẩy đến biến dạng cũng không buông ra, cuối cùng Lan Loan tàn nhẫn kéo mạnh ngón tay ra, lúc ngón tay rời miệng còn phát ra tiếng “ba” thật lớn.

Sau đó, Lan Loan nhanh chóng nhét hai ngón trỏ vào miệng Để, móc khóe miệng kéo mạnh sang hai bên, dùng sức kéo đôi môi mỏng đẹp trai của Để a cha rộng như miệng ếch.

Lan Loan đắc ý lắc chân, hất cằm kiêu ngạo nói với Để: “Hừ! Thế nào! Ngươi có nhận thua không?”

Miệng cắn cũng không được, đóng cũng không xong, chỉ có thể há mồm như vậy, nhưng há mồm như vậy nước miếng sẽ chảy ra, vì thế Lan Loan vừa nói xong hắn liền gật đầu, hàm hồ không rõ nói: “Hô, hô, a ừa ận.”

“Hừ! Không sai lắm.” Đầu nhỏ hơi ngửa, Lan Loan nhanh chóng rút tay ra, còn chê bai lau nước miếng trên tay lên người Để.

Để cũng không tức giận, mà chỉ nhìn những ngón tay của Lan Loan, đôi mắt sâu thẳm, chép miệng, cười nói: “Ngọt, ăn thật ngon.”

Dù không biết hắn nói cái gì ngọt, mặt Lan Loan cũng bùm cái nổi lên hai rặng mây đo đỏ, giấu hai tay đi, giơ chân đá nhẹ vai Để một cái, oán trách nói: “Ai cho ngươi nói, câm miệng! Tập trung đi đi, mau về nhà, còn muốn ăn cơm không đấy?”

“Được rồi, ta câm miệng, muốn về nhanh thì ôm chặt ta.” Để đột nhiên từ ôm thành cõng Lan Loan, sợ tới mức kẹo mạch nha trong tay Lan Loan suýt chút nữa rơi xuống, sau đó hắn cong eo biến thành một con báo đốm to lớn, Lan Loan lập tức dựa vào tấm lưng to rộng của báo đốm.

“Đồ khốn! Tự dưng làm vậy muốn dọa chết ta à?” Lan Loan bắt được kẹo mạch nha, nằm ổn định trên lưng Để, sau đó vỗ mạnh lưng hắn một cái.

Tiêu Liêu đi theo phía sau nhìn thú hình to lớn như vậy, không thể tin được nhìn Để, cậu quay đầu hỏi Cụ: “Không phải anh nói, thú hình dạng thoái hóa của anh là lớn nhất trong loài báo sao? Tại sao lại thế này?”

Cụ cũng có chút xấu hổ, lúc trước hắn nói quá mức, quên loại cha mình ra, vội vàng bổ sung.

“Uh, cái gì cũng có ngoại lệ, đây có thể là lý do tại sao cha tôi có thể đánh bại nhiều thú nhân hình hổ và sư tử trong tộc như vậy. A ba thường nói cha là một con báo nhàm chán, thú hình của ta và cha có kích thước giống nhau.”

“Hình như là vậy.” Tiêu Liêu cố gắng nhớ lại điểm khác biệt giữa hai người, hai cha con này tính tình thật sự không giống nhau.

Nếu chú Để là kiểu tổng tài tinh anh ít nói ít cười, vậy Cụ tuyệt đối là thiếu niên hệ “cún” ôn nhu tinh tế hay cười, tuy rằng khi biến thành thú hình đều trông giống nhau – ít nhất cậu không phân biệt được màu lông và hoa văn giống nhau như vậy, ai với ai.

Nhưng mà hai người này có tính tình tương đối khác biệt, chỉ từ điểm này mà nói, bọn họ tương đối dễ dàng phân biệt.

Bên này Tiêu Liêu chưa nói xong, Lan Loan đã nắm chặt lông trên lưng Để, dùng chân ổn định thân thể, mới dùng tay kéo nhúm lông có cảm giác tuyệt vời, hạ lệnh: “Đi thôi.”

Sau đó Để giống như được giải phong ấn, bắt đầu phi nước kiệu bằng tứ chi cường tráng linh hoạt, mặc kệ tình huống của người phía sau, hỏi cũng không hỏi, nhấc chân chạy.

Ban đầu Tiêu Liêu nhìn chú Để chở chú Lan chạy còn hơi lo lắng, nhưng hiện tại? Cảm nhận được tiếng gào vút qua gào thét bên tai, cậu bày tỏ bản thân vô cùng muốn biết, chính mình đã dựa vào lưng Cụ lúc nào, lại hoàn toàn không biết, tại sao hai người phía trước lại đi nhanh vậy.

Chẳng qua không để cậu hỏi Cụ đã đuổi kịp Để, hai con báo không chênh lệch lắm, một trước một sau cách khoảng chừng hai cái đuôi, Tiêu Liêu dứt khoát không hỏi nữa, dù sau cũng sắp về đến nhà rồi.

Buổi tối là một bữa cơm hài hòa, ban đêm cũng là một đêm “hài hòa”. Sáng sớm hôm đó Tiêu Liêu vừa ló đầu ra khỏi cửa, đã thấy Để cầm một cục gì đó ném vào chậu rồi hòa nước vào, hắn thử xoa hai lần đều không được đành ngâm nó.

Trên đường đi tới phòng bếp, Tiêu Liêu mơ hồ nghe thấy hắn nói một mình: “Kẹo mạch nha này quả nhiên ăn ngon lại thú vị, nhưng vẫn có chút dính, lần sau đi tìm mật ong thử xem.”

Nghe lời này Tiêu Liêu ban đầu còn không hiểu là ý gì, nhưng câu nói “Lần sau đi tìm mật ong thử xem”, vẻ mặt Tiêu Liêu nháy mắt từ tò mò biến thành vừa tò mò vừa khiếp sợ, này này này, mật ong? Mật ong?! Là như cậu nghĩ sao? Là cái mật ong trong [Ta bị người đàn ông ta muốn ôm nhất uy hiếp] không? Cái cách dùng mật ong chính xác nhất này?

Không, không phải đâu, chú Để thoạt nhìn là người nghiêm túc đứng đắn, chẳng lẽ nội tâm thật sự cuồng dã vậy sao? Chẳng lẽ là muộn tao (trong nóng ngoài lạnh) trong truyền thuyết?

Lúc Tiêu Liêu còn đang ngổn ngang trong gió, Để đột nhiên đứng lên, xoay người nhìn thấy cậu.

Tiêu Liêu nháy mắt bị dọa đến run người, cười gượng chào Để, “À, chú Để, chào buổi sáng.”

“Ừm.” Sắc mặt Để bình tĩnh đáp lại.

“Ách, ngài, đang bận à.” Tiêu Liêu ngây ngốc chỉ vào chậu nước.

“Ừm, đến lúc thay đồ rồi.” Vẻ mặt Để vẫn rất bình tĩnh, không có chút gợn sóng nào.

Điều này không khỏi khiến Tiêu Liêu thấy nghi ngờ bản thân, chẳng lẽ không phải? Là mình suy nghĩ nhiều?

Chỉ là xấu hổ như vậy mãi cũng không phải vấn đề, cậu cảm thấy mình phải nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi xấu hổ này.

“Vậy thì, ta đi nấu cơm, ngài bận tiếp đi, ta đi trước”

“Ừm.” Để trầm giọng gật đầu.

Tiêu Liêu khẽ vẫy tay với Để liền vội vàng đi vào phòng bếp, đến nơi mới thở phào nhẹ nhõm.

Điều này làm cho Cụ đang ở trong bếp chuẩn bị nhóm lửa cảm thấy rất kỳ quái.

“Có chuyện gì vậy A Kiều?” Cụ hỏi.

“A? À, không có gì, chờ tôi rửa tay, chúng ta liền bắt đầu nấu cơm.” Tiêu Liêu cố gắng cư xử như bình thường, nhưng trong lòng lại âm thầm cảm khái thay Cụ.

Đáng thương Cụ, Cụ của Lan thúc a, sợ là anh không biết người cha thoạt nhìn nghiêm túc đứng đắn kia, kỳ thật là lão tài xế già nội tâm cuồng dã, dùng kẹo mạch nha phát hiện cách dùng chính xác của mật ong, còn muốn dùng mật ong thật làm, ý tưởng này, rất có bản chất hơn hẳn mấy lão biến thái ở hiện đại, lợi hại lợi hại lợi hại lợi hại.

Chính là Cụ lại vì chút khác thường của Tiêu liêu mà khó hiểu, yên lặng ghi nhớ trong lòng.

Bên này Tiêu Liêu yên lặng cảm thấy Cụ đáng thương, bên kia Để a cha sau khi Tiêu Liêu đi, tràm mặc đứng một lúc, sau đó động tác tự nhiên ngồi xổm xuống, nhúng tay vào chậu, cầm lấy khăn trải giường, mặt không cảm xúc chà xát thật mạnh.

Khăn trải giường chắc chắn đến đâu, cũng không chịu được sự chà xát mạnh mẽ đến liều mạng của thú nhân mạnh mẽ, không ngoài dự đoán, khăn trải giường không bao lâu sau phát ra tiếng “xoẹt”, một lỗ thủng lớn không sửa nổi, xuất hiện trên đó.

Để a cha nhướng mày lên, ngữ khí ngang ngược nói: “Hỏng rồi, không dùng được nữa, nên vứt thôi.”

Ném ga trải giường vào chậu, tay cầm chậu đứng dậy, sải bước ra khỏi cửa, đi ra sau nhà, nhìn quanh không thấy ai, một con báo có thân hình uy vũ liền xuất hiện ngay tại chỗ đó, hắn dùng móng vuốt sắc nhọn đào mấy phát liền được một cái hố sâu, ném khăn trải giường đã bị giặt đến rách vào trong, lấp đất vào, dẫm chân lên, rồi hóa thành hình người, phủi tay, bỏ đi không ngoảnh lại.

Buổi sáng lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều có suy nghĩ riêng, đặc biệt là khi Lan Loan xuất hiện.

Mặc dù vừa mới ngủ dậy, nhưng vẻ mặt Lan Loan lại trông có vẻ mệt mỏi, lúc đi đường nhìn qua hơi nhẹ và chậm, tư thế còn rất kỳ lạ không nói nên lời, một tay chống eo vừa đi vừa xoa, tay kia thỉnh thoảng xoa cổ mình một chút, lúc hắn đang xoay cổ, Tiêu Liêu nhìn thấy hơn năm dấu hôn trên đó!

Ngay lúc Lan Loan cau mày che ngực, vừa định khom người xoa xoa đầu gối mình, liền vô tình nhìn thấy ánh mắt Tiêu Liêu sáng như lửa, nhìn chằm chằm hắn.

Lan Loan sửng sốt, theo bản năng che chặt cổ áo, ngừng xoa đầu gối, cố gắng bình tĩnh hỏi Tiêu Liêu: “Làm sao vậy? Nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ mặt ta còn chưa rửa sạch?”

Không nhắc tới còn tốt, không nói tới việc Tiêu Liêu sẽ không nhớ tới chuyện lúc cậu rửa mặt vào buổi sáng, chuyện xấu hổ ấy chỉ cần chính mình không biết thì coi như nó chưa xảy ra đi, nhưng nhắc tới thì Tiêu Liêu bỗng nhiên phát hiện, cậu bởi vì vô tình nhìn trộm Để a cha nội tâm cuồng dã kia mà quên mất rửa mặt, lúc ăn cơm rồi vẫn còn chưa rửa cái mặt mình.

Cậu không biết chú Để có nhớ việc cậu không đi múc nước rửa mặt không, cũng không biết Cụ có phát hiện chưa, cậu chỉ biết Lan Loan chắc chắn không biết, nếu chú Để và Cụ không nói tới, Tiêu liêu quyết định, ăn xong cơm sáng rồi lén đi rửa mặt sau.

“Không có không có, chỉ cảm thấy tinh thần ngài hôm nay không tốt lắm, nếu không ăn cơm xong, chú Lan ngài lại về ngủ tiếp, nghỉ ngơi thêm chút?” Vẻ mặt Tiêu Liêu tươi cười, biểu tình có chút thăm dò và quan tâm.

Bên này Tiêu Liêu có bao nhiêu ân cần, bên kia ánh mắt hình viên đạn của Lan Loan đối với Để càng sắc bén bao nhiêu, ngay cả đứa nhỏ này còn biết thông cảm ta, ngươi còn dám càn rỡ như vậy! Không biết tiết chế à? Làm cho hắn hiện tại từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài không có chỗ nào thoải mái!

Đi dường eo chân đều đau, lòng bàn chân dẫm bông, chỗ nào cũng đau! Hừ! Một tháng! Một tháng!

Càng nghĩ càng tức giận, Lan Loan tức giận trừng mắt nhìn Để muốn tới dìu mình, không từ chối để hắn ôm eo mình tiến về phía trước, lúc tới cạnh bàn cũng không khách sáo ngồi lên đùi Để, mềm như bông dựa vào ngực hắn.

Nhắm mắt lại hơi ké miệng, Để liền biết hắn muốn mình làm gì, vì thế hắn thổi nguội từng thìa cháo, xé nhỏ từng khối thịt, nhặt từng cái lá rau, liên tục cuộn vào rồi đút tới miệng Lan Loan, chờ hắn nhai kỹ nuốt chậm xong, mới đút đũa tiếp theo tới.

Trong quá trình đó nếu đụng phải thứ Lan Loan không muốn ăn, hắn sẽ trực tiếp ngậm trong miệng không chịu nuốt, lúc này Để a cha sẽ cúi đầu xuống, đoạt lấy thứ đó vào trong miệng mình ăn, nhìn qua tâm trạng còn rất tốt mà nuốt xuống.

Sau đó càng ngày càng có nhiều thức ăn bị Lan Loan từ chối ăn mà ngậm trong miệng, Để a cha cũng đút Lan Loan ăn thứ khác, rồi lấy đồ vật trong miệng hắn ăn, cứ như vậy một hồi, chờ Lan Loan ngủ, Để cũng xong bữa sáng.

Mà Tiêu Liêu ở đối diện chứng kiến ​​toàn bộ quá trình này tỏ vẻ: “Trâu bò thật! Các chú của ta thật lợi hại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.