Đứng trước một tòa nhà cao lớn có nhiều người ra ra vào vào, Tiêu Liêu yên lặng che mặt, cắn răng hối hận, làm sao lại… đồng ý với hắn chứ.
Haizz, Tiêu Liêu vô lực thở dài, nhưng Cụ bên cạnh lại mang theo ý cười nhẹ trong mắt, cái đuôi sau lưng vui sướng ve vẩy.
“Chúng ta vào thôi.”
“Được.” Tiêu Liêu hữu thanh vô lực trả lời, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, thân là một người hiện đại, hẳn là sẽ không đến nỗi không lăn lộn nổi ở chỗ này…… Đi.
“Thịch thịch thịch.”
“Vào đi.” Thanh âm trầm thấp vang lên.
“Chú Thành.” Cụ kêu một tiếng với nam nhân đang nằm trên bàn.
“Ồ! Là Cụ à!” Chú Thành ngẩng đầu, thấy là Cụ thì mỉm cười, vội vàng đứng dậy tiếp đón, “Lại đây lại đây, ngồi.”
Cụ cũng không khách khí, lôi kéo Tiêu Liêu ngồi vào ghế bên cạnh.
Thành Man nhìn thấy Tiêu Liêu đi theo bên cạnh Cụ, không khỏi hỏi: “Vị này là?”
Tộc trưởng này đúng thật là có cái tên hay, nhìn dáng dấp khỏe mạnh, vóc người so với loại thoái hóa như Cụ còn cường tráng hơn, đứng trước mặt người khác liền mang đến cho người ta cảm giác như bị tường chắn, Tiêu Liêu yên lặng cảm khái trong lòng, nghe Thành Man hỏi chuyện, định lập tức trả lời lại bị Cụ giành trước.
“Chú Thành, đây là bạn tốt của ta, Tiêu Liêu.”
“À, ngươi chính là Á chủng mà A Phong kể được Cụ mang về à.” Thành Man bừng tỉnh đại ngộ.
“Thành Man tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-tre-o-di-the/3474266/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.