Sáng ngày hôm sau, Tiêu Liêu bị ác mộng doạ tỉnh, bởi vì cậu mơ thấy Lan Loan cầm một đống nút thắt trong tay vẫn luôn đuổi theo cậu, muốn cùng cậu nghiên cứu phục sức hiện đại, cậu bị đuổi đến đường cùng rồi bị doạ tỉnh.
Nghĩ đến việc này, Tiêu Liêu không khỏi đỡ trán cười khổ, hôm qua lăn lộn một buổi trưa, tới tối rồi chú Lan vẫn nhìn mình cùng Cụ bằng ánh mắt nóng bỏng kia, thật là làm người ta không chống đỡ.
Vừa lúc Cụ đi vào, thấy Tiêu Liêu ngồi trên giường hơi thở dài, hỏi “A Kiều, sao vậy?”
“A, không sao, chỉ là vừa mới dậy đầu óc hơi không tỉnh táo.” Tiêu Liêu một bên trả lời một bên mặc quần áo xuống giường.
“À, thúy mễ để ăn hôm nay tôi đã xát ra rồi.” Cụ mở cửa sổ ra, ánh mặt trời tươi sáng vẩy lên người Tiêu Liêu.
“Ừ, vất vả cho anh rồi, Cụ.” Tiêu Liêu mỉm cười cảm tạ Cụ, lúc này ánh mặt trời lóe lên người Tiêu Liêu, thoạt nhìn giống như cậu cũng sáng lên, nụ cười kia cũng tươi tắn tựa như ánh mặt trời.
Hai người đến phòng bếp làm việc, Tiêu Liêu một bên vo thúy mễ vừa nghĩ, thật kỳ lạ, cái này ngoại trừ bề ngoài không giống như gạo kê vậy mà lại mọc ra từ trên cây, còn giống như chuối kết thành một chuỗi dài, một năm từ cuối mùa xuân ra quả đến bắt đầu vào mùa đông, trách không được nơi này đều lấy thứ này làm món chính thứ hai.
Cơm sáng như cũ là thúy mễ, chút thức ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-tre-o-di-the/3474267/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.