Tiêu Liêu mở to mắt, nhìn bầu trời bên ngoài xám xịt tựa hồ còn chưa sáng, nhưng mà Cụ cũng đã không còn ở bên cạnh, cậu dụi mắt đứng dậy đi xuống giường, chân còn chưa chạm đến giày đã bị kích thích lùi lại trên giường.
“Ai u cái quái gì!” Đại não Tiêu Liêu còn đang mê mang nháy mắt thanh tỉnh, giơ chân lên trước mắt nhìn kỹ, ướt? Sao lại thế này?
Ghé vào giường nhìn trên mặt đất, tốt lắm, tất cả đều là nước!
Giày cậu được đặt một bên trên ghế đẩu ngược lại không ướt, trách không được cậu còn chưa mang được giày đã chạm một chân vào nước, lạnh lẽo tới mức đầu óc nháy mắt liền tỉnh táo. Bất quá lúc này Tiêu Liêu nghĩ trăm lần cũng không ra, trên mặt đất sao lại nhiều nước như vậy?
Tiêu Liêu ghé vào mép giường tự hỏi, trùng hợp Cụ đi vào, tiếng nước chảy cộng thêm các vân sóng nước gợn lên cùng tiếng hắn vang lên.
“A Kiều cậu tỉnh rồi.”
“Ừ, Cụ, đây là chuyện gì xảy ra?” Tiêu Liêu chỉ vào vũng nước đọng trên mặt đất, mang theo nghi hoặc rất lớn.
“À, đêm qua trời mưa, nhưng mà hiện tại đã ngừng.”
“Trời mưa? Chẳng lẽ nóc nhà này dột nước sao? Sao tôi không cảm giác được?” Tiêu Liêu xoay người ngửa đầu nhìn kỹ nóc nhà, nhìn tới nhìn lui cũng không phát hiện chỗ nào có dấu vết bị nước mưa thấm ướt.
“Ừ ừ.” Cụ lắc đầu, “Nóc nhà sẽ không bị dột nước, chỉ là trời mưa thì nước bên ngoài sẽ từ chân tường thấm vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mo-nha-tre-o-di-the/3474265/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.