Liên Nhi ôm chặt lấy ta khóc lớn: "Tỷ tỷ...hu hu hu...tỷ tỷ, may là tỷ còn trở lại...."
Ta lau lau nước mắt: "Được rồi, được rồi, tỷ tỷ dẫn muội đi rồi! Sau này hai chúng ta sẽ sống tốt, chúng ta không nợ bọn họ nữa rồi."
Lúc tới thành Bắc đã là choạng vạng rồi, ta bố trí ổn thỏa cho Liên Nhi, vội vàng trở về phủ.
Vừa vào Hoắc phủ, liền phát hiện có chút không thích hợp.
"Nguyệt Nha tỷ tỷ, tỷ mau đi nhanh lên! Triển Phong thị vệ và Hỷ Nhi sắp bị đánh chết rồi!"
Đầu ta ong ong, bên tai chỉ có "Triển Phong thị vệ và Hỷ Nhi sắp bị đánh chết rồi"!
Lúc ta vọt vào trong phòng, kiếm của Hoắc Vân Dung đang nhỏ máu.
"Công tử!"
Bụng của Triển Phong máu tươi đầm đìa, Hỷ Nhi ngã trên mặt đất mê man bất tỉnh.
Tay rút kiếm của hắn khẽ dừng:
"Rất tốt, nếu ngươi chạy rồi, ta liền giết hai người bọn họ, lại bắt ngươi lại để giết."
Ta vội bước lên thăm dò hô hấp của Hỷ Nhi, còn may, còn chưa tắt.
Ánh mắt hắn lộ ra sát ý mãnh liệt, giống như phải hủy diệt tất cả.
Ta trong lòng run sợ, thầm nghĩ hôm nay e rằng phải bàn giao ở đây rồi, nhưng cho dù có chết, ta cũng không thể liên lụy người vô tội.
Ta quỳ rạp xuống đất: "Công tử, Nguyệt Nha chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-con-cua-nhan-vat-phan-dien/3624511/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.