Ngắn ngủi năm ngày, ta lại trải qua vô cùng dài lâu.
Ta chưa chết.
Trên dưới Hoắc phủ giống như nhìn thấy ánh sáng ban mai vậy, người người đều nước mắt rưng rưng.
Chỉ mong ta hầu hạ Hoắc Vân Dung cho tốt, bọn họ cũng sẽ không phải ngày ngày sống trong lo lắng đề phòng nữa.
Ta tuy chịu khổ, nhưng vừa nghĩ tới trên lưng mang theo mong mỏi của hơn trăm người, không khỏi làm càng hăng say.
Ta ngày ngày cung phụng Hoắc Vân Dung như tổ tông, nghĩ đủ cách để hắn hài lòng.
Công việc nha hoàn thiếp thân này cũng càng làm càng thuận tay.
Vừa làm liền làm tận ba năm.
Sắc mặt Hoắc Vân Dung nhìn ta cuối cùng cũng dễ coi hơn một chút.
Ta cũng có thể tiến vào thư phòng hầu hạ mài mực rót nước.
Ngẫu nhiên làm gì đó khiến hắn hài lòng, hắn liền có thể khen ta hai câu:
"Ngươi vậy mà cũng thông minh, không giống đám ngu đần kia."
"Tuy xấu xí, nhưng được cái tinh tế."
Ta không kiêu không ngạo: "Được hầu hạ công tử là phúc phần của nô tỳ."
"Nhất định sẽ không sinh ra tâm tư khác."
Đây cũng là lời thật lòng của ta.
Cho dù ngày ngày đối diện với gương mặt vô hại này của hắn.
Ta vẫn không quên được dáng vẻ bị chặt đứt hai tay của Xuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-con-cua-nhan-vat-phan-dien/3624510/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.