“Lá gan trái lại không nhỏ...nhưng bổn công tử ghét nhất chính là những kẻ ra mặt vì người khác."
Trong lòng ta lộp bộp một chút, dập đầu thật mạnh xuống đất không ngừng xin tha.
"Nhưng mà...."
Hắn chuyển đề tài, mang theo một chút đùa giỡn:
"Nếu mà, ngươi ăn chỗ thịt này, làm ta vui vẻ có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Hắn chắc chắn ta không ăn nổi chỗ thịt sống này.
Ta lại thở nhẹ nhõm một hơi.
Mùa đông năm rồi, ta và tiểu muội uống nước lạnh nhìn bò dê trên cánh đồng chảy nước miếng.
Mùa đông của người nghèo, chỉ cần có miếng ăn, cho dù là ăn thịt sống cũng có thể ăn được.
Ta dùng đao khoét ra một miếng thịt, mùi máu tươi lan tỏa trong miệng.
Cổ họng ta ừng ực nuốt xuống, một miếng tiếp một miếng.
Nô bộc bốn phía chịu không chịu nổi nôn ọe ra đất, nhưng ta vẫn mặt không đổi sắc.
"Được rồi!"
Có lẽ là cảm thấy ghê tởm, người kia đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.
Ta cuối cùng cũng nhặt lại cái mạng của ta và Ngân Nhi trong tay chủ tử.
Ngân Nhi không ngừng dập đầu với ta:
"Tạ ơn ân cứu mạng của tỷ tỷ! Tạ ơn tỷ tỷ cứu mạng...."
Ta khóe miệng khẽ nhếch, trong dạ dày giống như sóng lớn cuộn trào, ọe một tiếng nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-con-cua-nhan-vat-phan-dien/3624509/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.