Sau khi giằng co, cha nương cuối cũng nhả ra:
"Chỉ cần con vào phủ sau đó mỗi tháng gửi tiền lương về nhà, ta liền nuôi thứ lỗ vốn này thêm vài năm."
Ha, tiền lương, ta sợ rằng đến mạng ta cũng không giữ được, bọn họ lại còn nhớ thương đến tiền lương của ta.
Tiểu muội đã khóc đến không thành tiếng.
Ta lau lau nước mắt nàng, nhẹ giọng nói:
"Liên Nhi đừng khóc, muội đợi tỷ, tỷ nhất định sẽ tìm cách đưa muội đi!"
"Tỷ tỷ!" Liên Nhi không kìm được ôm lấy ta gào khóc.
Cha nương ở bên kia đếm bạc, vui mừng lấy một con gà nướng từ trong ngăn tủ ra:
"Con trai! Mau ăn đi! Chúng ta sau này có thịt ăn rồi!"
Đệ đệ vội vàng ăn một miếng thịt lớn, một miếng lại một miếng.
Nương ta lại trừng mắt nhìn Liên Nhi:
"Chính con tự nói đó, con ở lại cái gì cũng không ăn, uống nước lã là được."
"Gà nướng này là để đệ đệ con tăng chiều cao, vừa rồi đã cho con một quả trứng gà, khóc xong rồi thì mau đi làm việc!"
Ta tức đến bật cười, xông lên xé một cái đùi gà lớn, nhét vào tay Liên Nhi:
"Ăn đi Liên Nhi! Tiền bán thân của tỷ tỷ sao muội lại không được ăn chứ?"
"Con nha đầu thối này!"
Hai tay ta giang ra, chắn trước người Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-mang-thai-con-cua-nhan-vat-phan-dien/3624508/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.