Chiếc siêu xe của Tử Lạc rời khỏi hầm xe của bệnh viện, lần này hắn đưa cho Sở Dương cầm lái, còn bản thân mãi ngồi nhìn ra cửa sổ, mặc cho từng đợt gió đêm mang hơi sương lành lạnh lướt qua mặt mình.
Tâm trí hắn bây giờ hỗn loạn vô cùng, bao nhiêu xúc cảm đan xen nhau chà đạp lên lồng ngực hắn đến sắp không thở nổi. Hạnh phúc có, vui mừng có mà đau thương cũng có.
Chiếc xe với tay lái của Sở Dương lao đi với tốc độ tương đối, cậu ta chẳng có cái gan liều mạng như thiếu gia của mình. Chậm rãi cho xe chạy trên đại lộ, thỉnh thoảng lại đưa mắt lén quan sát cậu chủ của mình. Đến cậu ta cũng chẳng hiểu nổi, rốt cuộc vị thiếu gia kia của mình lại gặp phải chuyện gì mà như kẻ mất hồn.
Đến cả khi xe đã về đến nhà, thiếu gia của cậu ta vẫn không hay biết. Sở Dương căng mắt, khẽ gọi: "Thiếu gia, thiếu gia..."
Lúc này, Tử Lạc mới sựt tỉnh, nhìn qua người bên cạnh, Sở Dương gượng cười: "Tới nhà rồi."
Vuốt mặt thở dài một cái, Tử Lạc lạnh lùng mở cửa xe bước xuống. Lẳng lặng quay lưng đi một mạch vào trong, mặc cho Sở Dương một mình đứng đó nhìn theo hắn hồi lâu rồi cũng lái xe mình ra về.
Bước vào phòng, thả người rơi tự do xuống giường, Tử Lạc mắt nhìn đăm đăm lên cái trần nhà, có treo một chùm đèn pha lê lấp lánh tuyệt đẹp.
"Nếu thiếp không phải Xuyên Nhi, người có yêu thiếp không?"
Lòng mơ hồ nghĩ ngợi, hắn nói: "Đến giờ, ta mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lo-hen-voi-nang-o-kiep-truoc/212962/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.