Đã gần một tuần trôi qua kể từ khi xuất viện, Mịch Chi dần làm quen lại với cuộc sống hàng ngày. Cô liên lạc với đám bạn cũ, hẹn nhau lê la hàng quán ven đường ôn lại chuyện trước kia.
Cùng với ba mẹ mỗi ngày quay quần bên mâm cơm gia đình, nói nhau nghe những chuyện lúc xưa lẫn những chuyện cô không đuoc chứng kiến trong quãng thời gian hôn mê. Đã gần một tuần, vậy mà vẫn chưa hết chuyện để kể.
Nửa đêm, khi ai nấy cũng đều ngon giấc trong nệm ấm chăn êm, thì Mịch Chi lại không tài nào chợp mắt được. Trong đầu cô cứ nghĩ quanh quẫn về việc tỉnh dậy sau giấc ngủ dài miên man, dường như sau ngần ấy năm nằm bất động, phần nào làm nhịp sống của cô bị rớt lại cả một quãng đường rất xa. Dù đã sắp một tuần trôi qua, vậy mà cô vẫn thấy bản thân mình chậm hơn người khác rất nhiều.
Mịch Chi nhẹ nhàng giở lấy chăn bông, tránh làm Tố Ngôn nằm cạnh vì mình mà thức giấc. Đi vào phòng tắm, bật vòi nước rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn bản thân mình trong gưong, cô vô thức đưa bàn tay sờ lấy khuôn mặt hốc hác, gầy gò của mình.
Cõi lòng chợt thấy may mắn, khi mà sau vụ tai nạn đó cô vẫn còn mạng mà đứng ở đây, đứng trong căn nhà nhỏ mà mình yêu nhất.
Cầm khăn lông lau khô mặt, bất chợt Mịch Chi nhìn thấy vết sẹo ngay cổ tay trái của mình. Nó chỉ dài khoảng chừng 3cm, không lòi lõm nhưng lại hằn lên khá rõ.
"Mình bị vết sẹo này khi nào?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lo-hen-voi-nang-o-kiep-truoc/212963/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.