Editor: hatrang.
. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
Khi cổng lớn của nhà họ Ôn bị gõ, người hầu gác bên ngoài còn đang ngủ gà ngủ gật.
Bỗng nhiên, tiếng cốc cốc cốc vang lên dồn dập khiến tên hộ vệ giật mình tỉnh dậy. Gã ngó trái liếc phải một hồi mới chậm chạp phản ứng, bực mình chạy rầm rầm tới mở cửa.
Đã nửa đêm rồi, còn ai đến đây nữa chứ?
Cánh cửa vừa mở ra, không ngờ vị khách trước mặt lại là tiểu lang quân họ Khương rất hay qua chơi với đại công tử nhà mình.
Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lồng hắt lên gương mặt cậu thiếu niên. Chẳng rõ có phải do ảo giác hay không, dường như hộ vệ phát hiện khóe mắt người nọ đang hơi ửng đỏ. Nghĩ tới địa vị của đối phương trong lòng đại công tử, gã ta không dám chậm trễ, vội vã chạy vào báo tin cho Ôn Kim Tài.
Đêm nay Ôn Kim Tài vốn đi ngủ từ rất sớm. Vừa bị gọi dậy, hắn đã lập tức lao ra ngoài đón Khương Ngâm, hấp tấp đến độ chưa kịp khoác cả áo ngoài.
“Khương Ngâm!”
Ban nãy thiếu niên tức tối khóc lóc chạy khỏi nhà, nhưng ngay sau đó cậu liền thấy hối hận. Ngặt nỗi cậu lại tự ái, không muốn quay trở về, thế là đành lủi thủi mò đến phủ nhà họ Ôn tá túc một đêm.
Nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của hắn ta, Khương Ngâm nắm chặt ống tay áo, hơi ngượng ngùng nói: “Ta có làm phiền ngươi không?”
Có lẽ người ta đã sớm ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-vai-phu-cua-van-nhan-me/3745557/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.