🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: hatrang.

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

Khi cổng lớn của nhà họ Ôn bị gõ, người hầu gác bên ngoài còn đang ngủ gà ngủ gật.

Bỗng nhiên, tiếng cốc cốc cốc vang lên dồn dập khiến tên hộ vệ giật mình tỉnh dậy. Gã ngó trái liếc phải một hồi mới chậm chạp phản ứng, bực mình chạy rầm rầm tới mở cửa.

Đã nửa đêm rồi, còn ai đến đây nữa chứ?

Cánh cửa vừa mở ra, không ngờ vị khách trước mặt lại là tiểu lang quân họ Khương rất hay qua chơi với đại công tử nhà mình.

Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn lồng hắt lên gương mặt cậu thiếu niên. Chẳng rõ có phải do ảo giác hay không, dường như hộ vệ phát hiện khóe mắt người nọ đang hơi ửng đỏ. Nghĩ tới địa vị của đối phương trong lòng đại công tử, gã ta không dám chậm trễ, vội vã chạy vào báo tin cho Ôn Kim Tài.

Đêm nay Ôn Kim Tài vốn đi ngủ từ rất sớm. Vừa bị gọi dậy, hắn đã lập tức lao ra ngoài đón Khương Ngâm, hấp tấp đến độ chưa kịp khoác cả áo ngoài.

“Khương Ngâm!”

Ban nãy thiếu niên tức tối khóc lóc chạy khỏi nhà, nhưng ngay sau đó cậu liền thấy hối hận. Ngặt nỗi cậu lại tự ái, không muốn quay trở về, thế là đành lủi thủi mò đến phủ nhà họ Ôn tá túc một đêm.

Nhìn thấy bộ dạng quần áo xộc xệch của hắn ta, Khương Ngâm nắm chặt ống tay áo, hơi ngượng ngùng nói: “Ta có làm phiền ngươi không?”

Có lẽ người ta đã sớm ngủ say sưa rồi, vậy mà mình lại đi đánh thức ngay giữa đêm hôm khuya khoắt.

Ôn Kim Tài phát hiện đôi mắt đỏ hoe của Khương Ngâm, khẽ sững người lại một chút. Hắn kín đáo quan sát thiếu niên một lượt, xác nhận cậu không có vết thương nào mới lên tiếng đón tiếp, môi nở nụ cười nhẹ nhàng: “Không đâu, ngươi đến tìm ta, ta mừng còn không kịp nữa là!”

Trời bên ngoài đang nổi gió, không tiện trò chuyện. Ôn Kim Tài quyết định ngỏ ý mời Khương Ngâm vào phòng mình trước.

“Được.” Cậu đáp lời, rồi rất tự nhiên nắm lấy bàn tay đang vươn ra của đối phương. Khương Ngâm cứ ngỡ rằng hắn ta muốn dẫn mình đi.

Hàng mi của Ôn Kim Tài bỗng khẽ run lên. Thật ra, hắn chỉ muốn gọi hộ vệ tới để căn dặn vài điều. Nhưng bây giờ…

Hắn lướt mắt qua bờ vai thiếu niên, nhìn về phía người gác cổng đang chuẩn bị tiến lại gần, lặng lẽ ra hiệu cho gã ta dừng chân tại chỗ. Sau đó, tiểu mập mạp cũng nắm lấy tay Khương Ngâm, dẫn cậu vào trong.

Vượt qua con đường sỏi đá thật dài, đi đến một cổng vòm nhỏ. Kế đến, bọn họ tiếp tục bước qua hành lang quanh co, cả hai nhanh chóng bắt gặp một khoảng sân được bài trí tinh tế, toát lên vẻ cổ điển và thanh nhã. Kể từ khi Ôn Kim Tài được Ôn viên ngoại “yêu thương” trở lại, hắn đã không còn ở khu viện cũ kỹ trước kia nữa, mà chuyển đến nơi này — một khu viện xứng đáng với danh phận đại công tử của nhà họ Ôn.

Tất cả những chuyện kia, Khương Ngâm đều không hề hay biết. Thiếu niên chỉ đơn thuần cảm thán rằng nhà họ Ôn quả nhiên là thương nhân giàu có nổi tiếng trong trấn, cả tiền bạc lẫn của cải đều vượt xa trí tưởng tượng của một tên dân thường như cậu.

Con đường bình thường bước vài bước đã tới bỗng chốc trở nên lê thê đến lạ. Người hầu cầm đèn lồng soi sáng đứng xung quanh, cậu thiếu niên bên cạnh lặng im không nói gì.

Dưới bầu không khí tĩnh mịch ấy, chẳng hiểu sao Ôn Kim Tài lại cảm thấy có hơi căng thẳng.

Hắn khẽ co ngón tay, lúc này mới bất giác nhận ra mình vẫn đang nắm lấy tay Khương Ngâm. Cơ thể hắn tức khắc cứng đờ, mồ hôi cũng dần dần phủ kín lòng bàn tay.

Động tác Ôn Kim Tài rất cẩn thận, không dám dùng chút lực nào. Nhưng Khương Ngâm thì hoàn toàn ngược lại, cậu đột nhiên siết chặt nắm tay hắn, thậm chí còn nhéo nhẹ lên phần thịt mềm của đối phương. 

Thiếu niên thì thầm: “Vẫn còn vài cái hõm nhỏ nhỉ…”

Tim Ôn Kim Tài giật thót, gần như hẫng mất một nhịp. Mãi một lúc sau, hắn mới kịp phản ứng, ngờ ngợ nhận ra rằng cậu đang nói về những chỗ lõm xuống trên mu bàn tay mình.

Hắn vội vàng gật đầu. 

Nghĩ đến ban đêm khó mà thấy rõ được hành động này, Ôn Kim Tài bèn chuyển sang đáp khẽ: “Ừm, cả hai bên đều có.”

Hắn vốn rất mập mạp, bàn tay cũng đầy đặn toàn là thịt. Nhưng nhìn Khương Ngâm cứ nắm mãi không chịu buông từ nãy đến giờ, dường như cậu... rất thích thì phải?

Khương Ngâm không nói gì thêm, chỉ im lặng sờ sờ mu bàn tay Ôn Kim Tài. Cậu thường có thói quen cầm nắm thứ gì đó khi đang trầm tư suy nghĩ. Thế nên, ban nãy vô tình chạm đến mấy chỗ hõm trên tay hắn, cậu liền cảm thấy thích thú không nỡ buông ra.

Những ngón tay của thiếu niên nhẹ nhàng cọ xát vào da thịt, mỗi một nơi mơn trớn qua đều để lại xúc cảm ấm áp nhàn nhạt. Ngón út Ôn Kim Tài bất giác run rẩy, cảm giác tê tê ngưa ngứa bắt đầu lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong cơ thể.

Đúng lúc này, cả hai đã bước tới trước viện tự khi nào. Ôn Kim Tài gần như hoảng loạn mà vội vã buông tay Khương Ngâm ra.

“Vào đi.” Hắn nhanh chóng tiến lên mở cửa.

Những người hầu cầm đèn lồng đã lui xuống, bởi lẽ đại công tử nhà họ Ôn vốn không thích xung quanh có kẻ lạ quấy rầy. Trước đó, hắn đã căn dặn rõ ràng, thế nên hiện giờ chỉ còn hai người họ trong phòng.

“Có lẽ tối nay ta sẽ ngủ lại đây.” Khương Ngâm nói với vẻ mặt buồn bực. Cậu ngồi xuống trước bàn, chống cằm nhìn Ôn Kim Tài bận rộn đi tới đi lui, còn lúi húi mang cả mâm hoa quả đến.

“Được chứ, tất nhiên là được!” Hắn ta thắp huân hương trong phòng xong xuôi rồi mới bước tới, đôi mắt sáng lấp lánh. “Ngươi ở đây mãi luôn cũng không vấn đề gì. Ta nuôi ngươi được mà, rồi ngày nào hai ta cũng sẽ đi ra ngoài chơi.”

Ta có rất nhiều tiền, sau này cả nhà họ Ôn cũng là của ta.

Vậy nên, ngươi có thể cân nhắc lời ta vừa nói không?

Khương Ngâm lập tức phì cười một tiếng, cậu ngả người xuống bàn, vẻ sầu não giữa hàng mày đã dần dà tan biến. Thiếu niên chỉ tay vào tiểu mập mạp, khúc khích vô cùng vui vẻ: “Sao lúc nào ngươi cũng chỉ nghĩ đến chơi bời thế hả?”

Vả lại, cậu còn để ý rằng mỗi lần hắn ta ra ngoài thì toàn đi tìm hai đứa nhóc Xuyên Tử và A Mãn. Suốt ngày đùa nghịch với bọn trẻ con, có khi nào thấy mình quá ấu trĩ chưa?

Ôn Kim Tài nhìn nụ cười rạng rỡ trên môi Khương Ngâm, ngơ ngác không rõ vì sao bạn tốt lại đột nhiên bật cười. Nhưng hắn biết, ít nhất thì cậu không còn u uất như khi vừa bước vào cửa nữa.

Vậy là tốt rồi.

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

Buổi tối, bởi vì hai cậu trai nhỏ có rất nhiều chuyện muốn kể cho nhau nghe, họ quyết định nằm chung trên một chiếc giường.

Nói mãi, nói mãi, phía đối diện dần trở nên im ắng.

Ánh nến ngoài giá đỡ cũng đã tắt, màn đêm thênh thang lập tức bao phủ khắp căn phòng một màu tối mịt. Đương lúc Ôn Kim Tài cho rằng Khương Ngâm đã ngủ rồi, thì hắn lại bất ngờ nghe thấy tiếng nức nở vang lên khe khẽ ngay bên cạnh.

Hắn vội quay người lại, tức khắc thấy Khương Ngâm đang che mặt khóc.

Là kiểu nghẹn ngào thút thít mãi không thôi, là loại cố gắng đè nén âm thanh đến độ cả lồng ngực cũng liên tục phập phồng.

Chỉ có từng dòng nước mắt là lặng lẽ chảy tràn qua kẽ tay cậu, phía trên mu bàn tay thiếu niên cũng đã sớm nổi rõ những đường gân xanh nhạt, tựa như vết rạn nứt không hoàn hảo yên vị trên bề mặt chiếc bình sứ trắng tinh khôi.

Dường như có thứ gì đó vừa đánh thẳng vào tâm trí, hơi thở của Ôn Kim Tài bất giác khựng lại.

Ngàn vạn sợi tơ nhện bỗng chốc quấn quanh đầu quả tim, siết chặt thật chặt, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy từng nhịp đập dữ dội nơi ngực trái bất kham, chúng cứ thế mà rung động liên hồi. Ký ức lũ lượt ùa về chẳng hề có lời báo trước, bên tai hắn văng vẳng tiếng chó sủa vọng lại từ một góc sân hoang vắng mới hôm nao. 

Có thứ gì đó rất mực âm u, có miền kích động cực độ mãnh liệt chợt đột ngột tuôn trào.

Tất thảy những tối tăm ngụ dưới đáy lòng kia khiến trái tim hắn bắt đầu gắng sức vùng vẫy, gượng mình sôi sục, rồi cuối cùng bị mạng nhện giăng kín mạnh mẽ bóp nghẹt, hoàn toàn dập cho tắt ngúm.

Như một con chó dữ gầm rú chưa được bao lâu đã chật vật bị lôi trở lại.

Móng tay Ôn Kim Tài vô thức bấm sâu vào da thịt, cơn đau nhói làm đầu óc hắn trở nên tỉnh táo hơn. Hắn hoảng hốt, lập tức thoát khỏi cả biển trời cảm xúc điên dại vừa bủa vây khắp bản thân. Dẫu biết rằng Khương Ngâm hiện giờ không thể thấy rõ biểu cảm của mình trong bóng đêm, nhưng chàng trai vẫn cố kéo căng cơ mặt co giật ra, nở một nụ cười gượng.

Ngượng ngùng, dè dặt, y hệt dáng vẻ thường ngày.

Giống như chỉ cần bày ra bộ dạng vô tội như thế, thì sẽ có thể che giấu được điều gì đó.

“Đừng khóc.” Ôn Kim Tài nói.

Hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay đang che mặt của Khương Ngâm xuống, lập tức bắt gặp một gương mặt đẫm đầy nước mắt. Thiếu niên nọ khóc đến nỗi sưng đỏ cả đôi mi, những lọn tóc mái loà xoà cũng đã sớm dính chặt lên nhau, hoàn toàn chẳng còn chút tươi sáng như mọi khi.

“Đừng khóc, cho ngươi sờ này.” Tiểu mập mạp đặt đôi tay tròn trịa đầy thịt vào lòng Khương Ngâm.

Ngươi thích sờ lắm mà, đúng không? Vậy đừng khóc nữa, nghĩ đến chuyện khác đi.

Khương Ngâm nghe thấy lời an ủi vô cùng nhẹ nhàng của đối phương, trong đầu chợt hiện ra một cặp mắt đen cực kì bình thản. Đôi đồng tử ấy luôn ngập tràn dịu dàng và tĩnh lặng vô biên, tựa như bất cứ chuyện gì cũng sẽ được người nọ bao dung, tha thứ. 

Không hiểu sao, thiếu niên bỗng có xúc động muốn giãi bày hết tất cả.

Cậu bèn vừa khóc vừa nói, tông giọng ngắt quãng: “Hu hu... Ông bảo ta không được qua lại với Quý đại nhân nhà bên, nhưng ta không nghe, thế là bị ông bắt gặp. Ta làm ông tức giận…”

Quý đại nhân?

Đây là lần thứ hai Ôn Kim Tài nghe thấy cái tên này từ miệng Khương Ngâm.

Lần đầu tiên là trong phòng riêng ở Nhất Phẩm Các, khi ấy, thiếu niên chỉ vừa nhắc tới đối phương đã tỏ vẻ hớn hở vui mừng, còn nói mình muốn đến kinh thành.

À, nơi gọi là kinh thành cũng từ vị Quý đại nhân kia mà ra.

Trong đêm tối, rèm mi của Ôn Kim Tài thoáng run lên, hắn lặng thinh nghe Khương Ngâm huyên thuyên, tựa như một hốc cây im lìm sẵn sàng đón nhận mọi tâm sự của cậu.

“Ông còn phát hiện ra chuyện ta mặc váy… Hức, ông cắt hết váy của ta rồi. Hai ông cháu đã cãi nhau rất to. Phải làm sao bây giờ? Ta chỉ thích mặc váy thôi mà, vậy cũng không được sao?”

“Con trai thì không được mặc đồ nữ ư?”

“Nếu mẹ ta còn sống thì tốt biết mấy. Bà chắc chắn sẽ ủng hộ ta… Tại sao những người khác đều có mẹ, còn ta thì không? Từ nhỏ ta đã chỉ có một mình…”

Giọng nói của thiếu niên dần dần nhỏ lại, Ôn Kim Tài nhìn sang, thấy Khương Ngâm đã khóc đến kiệt sức mà mệt mỏi thiếp đi.

Đêm tối nặng nề bao trùm, hắn cứ nằm yên trên giường rất lâu, không nhúc nhích dù chỉ đôi chút.

Ôn Kim Tài nghĩ thầm, Khương Ngâm từ nhỏ đã không có mẹ, hắn cũng vậy.

Mẹ hắn qua đời vì bệnh tật khi hắn mới tròn năm tuổi. Để tang chưa được bao lâu, cha đã rước một người vợ mới vào cửa. Tân phu nhân nhà họ Ôn ấy còn đang mang thai, chỉ vài tháng sau đã hạ sinh một bé trai kháu khỉnh. Từ đó, ba người họ mới thực sự là một gia đình; còn hắn, tuy có cha có mẹ nhưng lại chẳng khác gì người dưng nước lã không hề tồn tại. Mẹ kế ghét bỏ, cha ruột lạnh nhạt, hắn trở thành một kẻ cô độc khôn cùng.

Mười mấy năm sau, nếm trải không biết bao là gian truân và khổ cực chồng chất, hắn gắng gượng sống cho qua chuyện, để rồi miễn cưỡng trở thành con người như hiện tại.

Nhưng may mắn thay, ông trời vẫn không quá bạc đãi hắn. Ít nhất, ông đã để hắn gặp được Khương Ngâm.

Ôn Kim Tài cúi người xuống, ân cần lau đi những giọt nước mắt hãy còn đọng lại trên gò má thiếu niên. Đầu ngón tay hắn khẽ lướt qua làn da non mềm, tựa như cánh bướm nhẹ hôn lên mặt hồ lặng gió, mang theo tất thảy dịu dàng của cả một đời dành cho một người duy nhất.

“Ngươi thích mặc váy thì cứ mặc. Váy bị hỏng cũng không sao, ta sẽ mua cái mới cho ngươi.” Ôn Kim Tài nói.

Chỉ cần ngươi vui là được.

Đột nhiên chạm đến hơi thở ấm áp của người nọ, Ôn Kim Tài thoáng run lên, lại nhẹ nhàng rụt tay trở về.

Có một thứ rung cảm kỳ lạ đang chậm rãi nhen nhóm dưới cõi lòng.

Đối với hắn, Khương Ngâm là…

Là sự cứu rỗi, là tồn tại trên cao vời vợi khiến kẻ khác phải ngửa cổ ngước nhìn.

Người ấy không màng đến những lời đồn đại phù phiếm ngoài kia, người ấy chẳng hề để tâm tới non nửa bao hình hài méo mó mà xã hội đã luôn luôn ca tụng.

Vào một ngày đẹp trời, cậu đột ngột bước vào thế giới của hắn, mang đến muôn vàn hơi ấm, đem lại nghìn trùng ánh dương.

Ban đầu, Ôn Kim Tài đối đãi với cậu bằng sự cẩn thận vô ngần, giống như đang hết mực nâng niu một sinh vật xinh đẹp chỉ tạm thời dừng chân trên cành hoa nhỏ bé. Bởi vì sợ cậu sẽ chợt bay mất, hắn tự ngụy trang bản thân thành dáng vẻ thuần khiết và vô hại nhất, dùng mọi cách để giảm bớt lòng phòng bị của đối phương.

Nếu ngươi thấy thương hại ta, vậy hãy ở lại đây thêm một chút nữa đi.

Hắn đã cầu nguyện với cậu bạn tốt của mình như thế, cầu rằng: Xin ngươi đấy, ta chỉ có mỗi mình ngươi mà thôi.

Hắn đã nâng đôi con ngươi ướt át lên, nhìn bạn tốt trong bộ dạng chú cún hoang không nơi nương tựa như thế.

Và bạn tốt của hắn quả nhiên rất đỗi yếu lòng, vẻn vẹn bấy nhiêu cũng đã đủ để cậu gật đầu đồng ý với hắn rồi.

Mãi cho đến một ngày, tiểu mập mạp vô tình nhặt được một viên ngọc trai. Hắn ngẩng lên, nhận ra đó là giọt nước mắt mà bạn tốt để lại, hắn ôm viên ngọc, đứng thẳng người dậy.

Bất ngờ phát hiện thêm rằng, bản thân mình đã cao lớn hơn đối phương tự khi nào.

Hắn có tiền, hắn còn có sức mạnh. Hắn cũng có thể trở thành một người bảo vệ cho thiếu niên ấy.

Ôn Kim Tài sờ vào dấu vết móng tay ghim chặt trên lòng bàn tay, nhớ lại những cảm xúc mãnh liệt đột ngột xuất hiện khi chứng kiến cảnh Khương Ngâm bật khóc ban nãy.

Dường như vừa chớp mắt đã quay trở về buổi trưa hè oi ả ngày hôm nọ.

Ôn Dao đã chết. Bao nhiêu năm dốc lòng bồi dưỡng của Ôn viên ngoại thành công cốc, đương nhiên tâm trạng chẳng thể nào tốt được. Đủ thứ chuyện ở cửa hàng cần lão phải xử lý, bận rộn đến tối tăm mặt mũi, thế mà Ôn phu nhân vẫn cứ khóc lóc đòi quấn lấy lão cho bằng được.

Rõ ràng mới chưa được bao lâu, song người phụ nữ ấy lại dường như đã trải qua một biến cố lớn, già nua đi rất nhiều. Mái tóc rối bời, phấn son cũng nhòe nhoẹt, còn đâu cái dáng vẻ yếu đuối hiểu chuyện ngày trước nữa. 

Bà ta phát điên, dữ tợn lao về phía Ôn Kim Tài, lảm nhảm gào thét: “Tất cả là tại mày, chắc chắn mày đã giết con trai của tao! Mọi người đều bị mày lừa! Đồ sát nhân...”

“Mày mới là kẻ đáng sợ nhất! Thứ tạp chủng dơ bẩn, lẽ ra tao nên giết mày từ lâu rồi mới phải. Mày là một con chó điên, chó cắn là chó không sủa! Bao năm qua tao đã coi nhẹ mày... Ha ha ha... Mày sẽ gặp báo ứng!”

Bà ta vừa nói năng loạn xạ vừa cào cấu khắp mặt Ôn Kim Tài. Móng tay sắc nhọn để lại từng vết máu đỏ tươi cực kỳ ghê rợn, song Ôn Kim Tài vẫn cứ co rúm hai vai hết cỡ, biểu cảm dường như luôn mang theo vẻ sợ hãi chẳng phút đổi dời. Hắn yếu đuối nhìn về phía Ôn viên ngoại, gọi khẽ: “Cha…”

Giờ đây, Ôn viên ngoại chỉ còn duy nhất một đứa con trai này thôi, lão ta coi hắn khác nào bảo vật mà nâng niu cơ chứ?

Lão lập tức giận dữ quát tháo, vội vàng sai người hầu kéo mụ điên đó ra. Thậm chí, để con trai gần mình hơn chút nữa, lão còn đặc biệt nhốt Ôn phu nhân vào từ đường, chưa có lệnh của lão thì không bao giờ được thả bà ra.

Ai sáng suốt cũng hiểu rằng, từ nay, người có tiếng nói thật sự trong phủ đã trở thành đại công tử Ôn Kim Tài. Nhưng, giữa vô số ánh nhìn của đám đông, hắn ta vẫn chỉ giữ nguyên tư thế cúi thấp đầu, nơm nớp lo sợ.

Hắn nghĩ thầm, Ôn phu nhân nói rất đúng, hắn thật sự là một con chó điên.

Hồi còn nhỏ ăn không đủ no, hắn đói đến cùng cực, phải quay về tranh thức ăn với lũ chó. Nói ra thì vô cùng nực cười, đường đường là một đại thiếu gia nhà họ Ôn mà đến bữa rồi còn không bằng cả đám động vật được nuôi thả để giữ nhà.

Hắn sống trong một khu viện hoang vu bị đồn thổi là có ma quỷ ám, bạn bè duy nhất chính là những con chó hoang kia. Dần dà, hắn cũng học được vài thói quen của chúng.

Có lẽ, sâu trong xương tủy hắn thật sự mang theo bản tính khát máu. Nếu không thì tại sao đêm đó hắn lại ỷ vào việc không một ai chứng kiến mà ra tay giết chết Ôn Dao ngay trong viện của mình?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.