Tối qua, sau khi nghe Khương Ngâm nhắc đến mẹ cậu, Ôn Kim Tài chợt nhớ lại một hình ảnh mơ hồ còn thấp thoáng trong đầu: câu thơ đầy quen thuộc trên cây táo chiều hôm ấy.
“Khương xuyên hạn quỹ ngư, vi vũ yến song phi.”
(Sông Khương chia hai, lời khó gửi; mưa bụi bay bay, én sánh đôi)
Trong trấn Tiểu Hà có một thư viện, nhưng đó là do mấy phú thương* góp vốn xây dựng, chỉ dành riêng cho con cái nhà họ đến đọc sách, dân thường tất nhiên không có cơ hội bước vào. Trước đây, Ôn Kim Tài cũng từng học ở nơi ấy một thời gian, song vì bị đồng bạn xa lánh, cộng thêm tiên sinh không mấy thiện cảm với mình, dần dần hắn chẳng còn muốn đặt chân tới nữa.
*phú thương: người buôn bán giàu có
Ôn Kim Tài từng bị phạt phải dọn dẹp thư viện. Những giá sách ở đó sớm đã phủ kín bụi bẩn, hắn phải lấy từng cuốn xuống lau chùi thật sạch sẽ, nếu không thì đám tiên sinh hống hách kia sẽ viện cớ rằng hắn “không có thành tâm” để tiếp tục trừng phạt.
Trong kho tàng sách hết sức đồ sộ ấy, có một cuốn ghi lại toàn bộ lịch sử xây dựng của thư viện. Hình như cách đây hơn mười năm, trấn Tiểu Hà từng có một ngôi trường. Tuy rằng quy mô khá nhỏ, nhưng đặc biệt ở chỗ tất cả trẻ em trong trấn đều có thể đến học; học phí cũng rất thấp, phần lớn các tiên sinh đứng lớp đều là những người không đỗ đạt tú tài. Nhưng không rõ vì lý do gì mà trường học ấy bỗng không còn hoạt động nữa, cuối cùng trở thành tòa thư viện chỉ dành cho con cái nhà giàu như ngày nay.
Ngoài ra, cuốn sách ấy cũng nhắc đến một cái tên duy nhất đã đạt được công danh lớn, và đồng thời còn là người đầu tiên trong lịch sử trấn Tiểu Hà đỗ Trạng nguyên — Khương Xuyên, tự là gì đó có chữ Vũ.
Bởi vì đã đọc từ lâu rồi nên ký ức của Ôn Kim Tài không rõ ràng lắm.
Nhân vật kia cũng mang họ Khương, liệu có liên quan gì đến Khương Ngâm không?
Nhưng hắn nghe nói bác Trần là người từ nơi khác chuyển đến đây. Con trai ông nhập ngũ, hy sinh trên chiến trường, còn mẹ của Khương Ngâm thì chưa rõ tung tích.
Và có lẽ bà ấy đã sớm chẳng còn tồn tại trên cõi đời này rồi.
Nếu không thì tại sao một mình bác Trần lại phải đưa cháu trai đến sống ở trấn Tiểu Hà?
Suy tư một hồi, Ôn Kim Tài cảm thấy hẳn là do hắn đã nghĩ quá nhiều.
. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
Khương Ngâm vừa tỉnh dậy đã nhớ đến cảnh tối qua mình nắm tay tiểu mập mạp khóc lóc nức nở, nước mắt nước mũi chảy giàn giụa khắp nơi, cậu tức khắc xấu hổ đến mức cả bàn chân cũng cuộn tròn lên vì thẹn.
Mặc kệ đối phương đã hết lời níu kéo, thiếu niên vẫn kiên quyết xách mông rời đi.
Nhưng Khương Ngâm không muốn về nhà ngay.
Dù lòng cậu thừa biết rằng bác Trần đã ra quán trọ làm việc từ sớm, có về cũng không cần lo sẽ chạm mặt ông ấy, song cậu vẫn cứ đứng do dự trước cửa nhà rất lâu.
Ngay khi đang định nghĩ xem có nên qua Quỳnh Hoa Lâu chơi một lát không thì Khương Ngâm bất ngờ bị thứ gì đó rơi trúng đầu.
“Á!” Cậu lập tức nghiêng người né tránh, vội giơ tay lên che. Ngó trái ngó phải mãi cũng không thấy thủ phạm là ai, thiếu niên bèn ngẩng mặt nhìn.
“Ê, ở đây này!” Có tiếng gọi đầy hớn hở chợt vọng xuống.
Chỉ thấy Kha Đàm đang ngồi xổm trên cành cây, vẫn mặc bộ đồ đen nhánh như thường ngày, dáng vẻ nhanh nhẹn tựa loài báo hết sức ranh mãnh. Hắn ta nở nụ cười tươi đến nỗi để lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn, trong tay thì liên tục vung vẩy một cành cây trĩu đầy quả nhỏ, chính là vật vừa rơi xuống đầu Khương Ngâm.
Vờ lờ! Lại là thằng nhóc này! Lần trước hắn đã ném vỏ hạt rồi, giờ lại dám giở thêm chiêu khác!
Khương Ngâm bực tức khoanh tay, hậm hực nhìn đối phương: “Ngươi ngồi trên đó làm gì?”
Kha Đàm nhẹ nhàng nhảy xuống, thanh kiếm đeo bên hông khẽ va vào nhau phát ra tiếng kêu leng keng, quần áo vẫn hoàn hảo không bám chút bụi nào. Hắn nói: “Quý đại nhân có việc muốn tìm ngươi. Ta vừa bay qua viện ngươi xem mà không thấy ai, nên mới leo lên cây ngóng thử. Đứng càng cao, nhìn được càng xa…”
Vầng vầng, biết ngài có võ công cao cường rồi, không thèm đi đường như người bình thường!
“... Sao ngươi lại không ở nhà?”
Khương Ngâm chẳng buồn để ý đến hắn, dứt khoát quay người bước đi.
“Này, ngươi định đi đâu đấy?” Kha Đàm lập tức đuổi theo thiếu niên, hắn đặt một tay lên vai cậu, vẻ mặt khó hiểu vô cùng.
Tự nhiên dỗi hờn là thế nào vậy?
“Ngươi mới nói Quý đại nhân đang tìm ta còn gì?” Khương Ngâm đáp ngắn gọn. Cậu không thèm quay đầu lại, cứ thế bước thẳng đến viện bên cạnh.
“Không có ở nhà.” Kha Đàm đột nhiên trả lời một câu chẳng rõ đầu đuôi. Hắn chưa để Khương Ngâm kịp phản ứng đã vòng tay qua eo cậu, vận khinh công bay sang một hướng khác. “Ngươi lề mề quá, để ta làm cho nhanh.”
“Á!” Thiếu niên bất ngờ bị nhấc bổng lên không trung, cậu hoảng hốt ôm chặt lấy cổ Kha Đàm, “Này, này, chậm chút coi! Trước khi bay không thể báo trước một tiếng để ta chuẩn bị à?”
Tóc tai bị gió thổi tung dính cả vào miệng, Khương Ngâm run rẩy nhìn lướt qua độ cao dưới chân, vỗ ngực lẩm bẩm: “Lỡ rơi xuống đất thì sao?”
Kha Đàm bị cậu ôm đến không thở nổi, hắn khó nhọc lên tiếng: “Khụ khụ, nếu ngươi cứ siết cổ ta như vậy, e là cái viễn cảnh đó sẽ không còn xa đâu.”
Khương Ngâm: “........”
Sau khi cậu miễn cưỡng thả lỏng ra, tốc độ của Kha Đàm quả nhiên đã tăng lên rất nhiều. Đôi tay rắn chắc ấy bế một người lớn như Khương Ngâm mà chẳng hề tốn chút sức nào, khiến cậu được trải nghiệm trọn vẹn cái gọi là hành trình “vượt nóc băng tường” ngầu không thể tả.
. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
Cảnh sắc hiện tại bỗng trở nên rực rỡ lạ kỳ.
Người người nhà nhà đều trồng đầy ắp rau củ trong sân, những ngọn dây leo xanh mướt cũng bò dọc theo lan can lên khắp vách tường tự bao giờ. Cây cối hào hứng xoè rộng tán lá, mấy quả lựu đỏ au bằng nắm tay người lớn lặng lẽ vươn mình ra ngoài, khắp nơi ngập tràn trong hương trái chín ngọt ngào.
Ngày hè vốn luôn dịu mát khoan khoái như thế, là thời điểm hoàn hảo để thưởng thức lựu, đào, nho, hoặc anh đào...
Bao nhiêu tường đỏ ngói xanh vùn vụt lướt qua tầm mắt, chẳng mấy chốc, hai người đã đến nơi.
Hôm nay tiệm thêu lớn nhấn trấn Tiểu Hà chào đón một vị khách quý đến thăm. Quản lý đích thân bưng trà nước tới, gương mặt già nua đầy nếp nhăn nở nụ cười nịnh nọt: “Công tử, mời ngài dùng trà. Có yêu cầu gì, ngài cứ việc sai bảo kẻ hèn này là được.”
Ngồi trước bàn là một vị công tử với phong thái rất mực cao quý, thân mặc áo trắng, đầu đội kim quan. Người nọ sở hữu đôi mắt đào hoa cùng bờ môi mỏng, ánh nhìn khi mỉm cười vừa có chút dịu dàng lại vừa thấp thoáng đâu đó vẻ lạnh nhạt. Hắn nhàn nhã phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, phong thái ung dung từ tốn như đang chờ đợi một ai đó. Nam nhân khẽ gật đầu với đối phương, ra hiệu cho gã ta đặt trà xuống bàn, song lại không hề có ý định nâng chén uống.
Bỗng nhiên, tiếng động ồn ào vang lên ngay ngoài cửa, Kha Đàm đã dẫn Khương Ngâm đến.
“Úi, chậm một chút, chậm một chút...” Thiếu niên hoảng hốt bám lấy cánh tay anh trai áo đen, thân thể lảo đảo không trụ vững. Cậu chỉ vừa mới đáp xuống đất sau chuyến phiêu lưu tự do trên bầu trời, đầu óc vẫn còn quay cuồng chưa kịp thích nghi. Khương Ngâm phải đứng ngơ ngẩn một lúc lâu mới dần ổn định cảm giác lâng lâng lại, nhưng không ngờ vừa ngẩng mặt đã trông thấy Quý Linh Lang ngồi chính giữa căn phòng.
“Quý đại nhân!” Hai mắt cậu tức khắc sáng rực lên, Khương Ngâm vội vã chạy tung tăng về phía hắn, thoáng chốc đã không còn chóng mặt nữa, cơ thể cũng bỗng dưng tràn đầy sức sống trở lại.
Kha Đàm bị bỏ lại phía sau bực bội lầm bầm: “Này, đợi ta với chứ, chạy nhanh vậy làm gì? Dùng xong là bỏ thế ư?”
Bên kia, Quý Linh Lang nhẹ nhàng mỉm cười, ngồi yên nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp đang hứng khởi chạy tới gần.
Vì quá đỗi vui mừng nên Khương Ngâm mới vô thức lao đến. Nhưng đi được giữa chừng rồi, cậu bỗng sực nhớ rằng tối qua đối phương đã phát hiện ra chuyện mình giả gái. Dù hắn ta không hề tỏ vẻ chán ghét hay phản cảm với việc ấy, nhưng đó là do bác Trần đã kịp thời ngắt lời. Lỡ như...
Bàn chân đang nhấc lên cứ thế khựng bước, vẻ mặt Khương Ngâm cũng dần hiện lên nét ngập ngừng.
Quý Linh Lang lặng lẽ lướt qua qua biểu cảm lưỡng lự của thiếu niên, thu trọn sự do dự kia vào trong đáy mắt. Sau đó, người đàn ông bèn chậm rãi đứng dậy, đi đến trước Khương Ngâm.
Những sợi tóc rủ xuống bên tai nam nhân khẽ lay động theo làn gió, tạo nên một phong thái vừa thanh tao vừa nhã nhặn vô cùng. Hắn bật cười, lên tiếng bông đùa: “Sao vậy? Mới không gặp một ngày mà Khương tiểu lang quân đã xa cách với Quý mỗ vậy rồi à?”
Khương Ngâm vội vàng xua tay, “Đâu có đâu! Được trò chuyện với một người như Quý đại nhân là vinh hạnh của ta. Chỉ là… chỉ là…”
Cậu nói đến đây thì bắt đầu trở nên lắp bắp, bỗng dưng không thể tiếp tục được nữa, thậm chí khuôn mặt cũng bất giác đỏ bừng vì lúng túng.
Quý Linh Lang chợt nghiêm túc nối lời: “Ta hiểu ý của tiểu lang quân. Quý mỗ tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ coi thường hay tiêu cực gì cả. Bởi lẽ, đối với ta, lòng yêu cái đẹp vốn là điều ai ai cũng có, tiểu lang quân chỉ đang theo đuổi điều mình thật sự yêu thích mà thôi.”
“Dù rằng Quý mỗ không hoàn toàn đồng điệu, nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ buông lời chỉ trích hay phán xét nặng nề. Sau này, mong tiểu lang quân đừng quá bận lòng đến ánh mắt của kẻ khác.”
“Chuyện tối qua là do ta không nói rõ ràng, khiến tiểu lang quân phải suy nghĩ nhiều. Là lỗi của ta.” Đôi mắt Quý Linh Lang hơi cong cong, thế mà lại bất ngờ chắp tay nhận sai trước mặt thiếu niên. Với thái độ tự nhiên cùng lời nói ôn hoà, chẳng mấy kinh ngạc khi ngần ấy dịu dàng đã thành công làm người đối diện vô thức nảy sinh thiện cảm với hắn ta.
Quả không hổ danh là con cáo già xảo trá khéo đẩy đưa!
Ngay từ đầu, hắn đã cố tình hạ thấp tư thái để tự đặt mình vào vị trí người xin lỗi. Ngữ điệu nói chuyện hết sức chân thành ấy khiến Khương Ngâm còn đang hoang mang gần như vững tin rằng Quý Linh Lang cực kỳ tôn trọng sở thích của cậu.
Một đam mê mà thói đời khó lòng thấu hiểu, một thú vui mà đến cả thân nhân cũng thất vọng muốn “sửa sai thành đúng”...
Giữa lúc cậu phải chịu đựng muôn vàn cơn đả kích nặng nề, trong khi cậu đang cảm thấu sự âu phiền đau đớn đến tận xương, người mà Khương Ngâm hằng yêu mến lại đột nhiên vươn tay ra, chẳng những dịu dàng thủ thỉ rằng hắn không hề chê ghét cậu, mà còn bày tỏ sự tôn trọng tuyệt đối dành cho bản thân thiếu niên.
Thử hỏi, liệu có cảm động không?
Khương Ngâm thầm cảm thán với Yêu tổng trong lòng: “Quá cao tay! Nước cờ này thật sự quá tuyệt diệu, còn gì có thể công phá trái tim một chàng trai yếu đuối hơn thế này chứ? Đúng là thừa dịp sơ hở mà tấn công!”
Hệ thống 661 giơ ngón cái tán thưởng: “Đến lúc kiểm tra khả năng diễn xuất của cậu rồi. Cho cậu một mẹo nhỏ nhé: khi nhìn ai đó, hãy thả lỏng đôi mắt và từ từ ngước lên, sẽ tạo cảm giác rất đỗi simp lỏ đấy.”
. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
Rõ ràng chỉ là ngắn ngủi một giây, lại phảng phất như đã qua cả một đời.
Thiếu niên lập tức đứng ngây người tại chỗ, như thể vừa nghe thấy chuyện không thể nào tưởng tượng nổi. Đôi con ngươi to tròn bỗng chốc trở nên mềm mại hơn, dần dà điểm xuyết thêm bởi chút long lanh đầy ướt át.
Chú mèo hoang luôn luôn cảnh giác cuối cùng cũng chịu mở lòng, để lộ phần bụng mềm mại của bản thân.
Nó ngoan ngoãn nằm rạp cạnh chân ngươi, tình nguyện phơi bày nơi yếu ớt và chí mạng nhất ra mà chẳng có chút phòng bị, hoạ chăng cũng chỉ đang cố gắng nén lại nỗi rụt rè cùng xúc cảm vui vẻ trào dâng nơi đáy mắt.
Khương Ngâm nhỏ giọng cất tiếng hỏi, mang theo nét hoảng hốt khôn nguôi: “Ngươi… ngươi thật sự nghĩ vậy sao?”
Ngay cả khi ta mặc đồ nữ, nói năng nũng nịu, ngay cả khi ta tô son trét phấn như bao cô nàng lả lướt ngoài kia, ngươi cũng không thấy ta “bất thường” sao?
Ngươi sẽ chẳng bao giờ nhìn ta bằng ánh mắt chán ghét ư?
Dáng vẻ cậu lúc này nom vừa đáng thương vừa buồn cười vô cùng, hệt như một con mồi dại dột tự lột trần bản ngã dễ tổn thương nhất của mình ra trước mặt gã thợ săn, rồi lại hy vọng đối phương sẽ vì thế mà động lòng trắc ẩn.
Quý Linh Lang nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy vạt áo của thiếu niên, rõ ràng là căng thẳng đến độ không biết nên đặt ở đâu, chợt bật cười khe khẽ. Người đàn ông thì thầm đáp lời: “Đương nhiên rồi.”
Bằng ngữ điệu dịu dàng nhất có thể trong cả một kiếp người.
“Chúng ta là bạn bè mà, không phải sao? Đã là bạn tốt thì nên bao dung lẫn nhau, dù xảy ra bất kể chuyện gì đi chăng nữa.”
“Vậy nên, nếu sau này tiểu lang quân có trăn trở trong lòng, ngươi có thể đến tâm sự với ta. Được không?” Độ cong trên khoé môi Quý Linh Lang càng thêm rạng rỡ.
Miệng thì nói là bạn bè, nhưng ánh mắt chăm chú dành cho cậu lại ôn tồn đến mức như đang lặng lẽ nhỏ từng giọt nước xuống, đong đầy trìu mến và ám muội giữa hai kẻ có lẽ đã sớm đem lòng yêu nhau từ thuở sơ ngộ.
“Bạn... bạn bè à?” Khương Ngâm thì thào.
“Hai ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, chẳng lẽ vẫn chưa thể coi là bạn bè hửm? Haiz, thế mà ta cứ ngỡ Khương tiểu lang quân sẽ không chê ta cơ chứ...” Quý Linh Lang làm ra vẻ tiếc nuối, gương mặt tuấn tú thoáng hiện nét u sầu.
“Đương nhiên là không! Sao ta có thể chê ngươi được!” Khương Ngâm kích động bước lên một bước, cậu vốn muốn nắm tay đối phương, song cuối cùng vì quá ngại ngùng nên đành giữ lấy cây quạt của Quý Linh Lang. Nhưng dẫu chỉ giản đơn như vậy, thiếu niên vẫn hoảng loạn đến đỏ bừng đôi má, luống cuống giải thích: “Ta dĩ nhiên muốn làm bạn với ngươi! Ý ta là, chúng ta bây giờ... bây giờ đã là bạn bè rồi sao?”
Cừu con ngây thơ có cặp mắt trong veo, sáng lóng lánh những ánh nước nhu mì, tựa như sung sướng quá lớn làm mụ mị đầu óc.
Hoàn toàn không nhận ra bản thân đã sa vào cái bẫy của gã thợ săn.
Quý Linh Lang chú ý đến động tác tay nhỏ nhặt của Khương Ngâm, đuôi mắt khẽ cong lên, ngự trị trong đôi đồng tử đào hoa là cả trùng dương tình ý. Hắn mỉm cười nhìn cậu, sau đó nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay thiếu niên.
Bàn tay to lớn bao trọn lấy từng ngón ngọc nhỏ nhắn, tựa như đang hiện thực hoá ước vọng bấy lâu của Khương Ngâm.
“Ừm.”
“Vậy thì… bạn tốt của ta, ừm… Khương Khương?” Quý Linh Lang nhướng mày, “Có muốn xem thử món quà mà ta đã chuẩn bị cho ngươi không? Coi như là lời bồi tội vì chuyện hôm qua còn chưa nói hết.”
Người đàn ông quay sang ra hiệu cho quản lý, gã ta liền nhanh chóng vào trong lấy đồ.
“Quà gì cơ? Ta... ta không cần đâu...” Khương Ngâm ngơ ngẩn ngắm nhìn gương mặt quá đỗi tuấn tú trước mắt, lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Cậu chỉ cảm thấy nhiệt độ ấm áp hẵng còn lưu lại trên mu bàn tay, vương vấn chút hương thơm từ người Quý đại nhân.
Quý đại nhân vậy mà nắm tay mình rồi~
Không bao lâu sau, quản lý sai người mang một cái giá ra. Lớp vải đen che phủ bên trên vừa được kéo xuống, cả căn phòng lập tức bừng sáng choang, mọi người chung quanh cũng bị sắc rực rỡ kia làm cho sững sờ.
Đó là một chiếc váy đỏ thắm tựa như thạch lựu đã vào quá nửa mùa chín rục. Những cành cây tinh xảo phía trên được thêu dệt tỉ mỉ bằng chỉ màu sẫm, trong khi từng bông hải đường lộng lẫy bên dưới lại nổi bật với gam sắc đỏ rực. Chúng đồng loạt bung nở miên man từ chân váy đến tận chiết eo, đoá sau càng kiều diễm hơn đoá trước gấp vạn lần. Ở phần hông còn có một sợi dây thắt mảnh mai, khiến người ta không khỏi tưởng tượng ra dáng vẻ khi mặc nó sẽ duyên dáng thướt tha đến nhường nào.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây quả là một chiếc váy cực kỳ hoàn mỹ, đủ để làm bất cứ phụ nữ nào nhìn thấy cũng phải xuyến xao rung động.
“Đây... đây là tặng cho ta sao?” Trong mắt Khương Ngâm thoáng hiện lên chút kinh ngạc, nhưng cậu nhanh chóng phản ứng lại, “Không cần đâu, món quà này quá quý giá, ta không thể nhận.”
“Gượm đã, đừng vội từ chối chứ.” Quý Linh Lang ngăn lời thiếu niên. “Khương Khương, ngươi thật sự không thích sao? Đã là bạn tốt rồi thì không nên khách sáo như thế. Hơn nữa ——”
“Đây là mẫu mã từ kinh thành, không phải của trấn Tiểu Hà. Ta đã đặc biệt đưa bản vẽ cho chủ tiệm, để bọn họ làm riêng cho ngươi.”
Người quản lý bên cạnh cũng góp lời: “Tiểu lang quân à, đúng thật là ở trấn Tiểu Hà chúng ta không có kiểu váy nào đẹp như vậy đâu! Vị công tử này còn đích thân mang cả bản vẽ đến, dặn tiệm thêu bọn ta phải chế tạo gấp suốt đêm mới có thể hoàn thành được. Đó là cả tấm lòng của người ta đấy, ngươi cứ nhận đi!”
Khương Ngâm nhìn sang đối phương, câu cự tuyệt đã đến bờ môi lại chẳng thể thốt ra nổi.
“Vậy… vậy thì ta nhận.”
Cậu nhìn chiếc váy, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ rạng rỡ, hiển nhiên là rất thích.
Tất cả mọi chuyện vừa diễn ra tựa như một giấc mơ. Lúc trở về, Khương Ngâm vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ. Cậu không chỉ nói chuyện rõ ràng với Quý đại nhân mà còn thành công làm bạn với đối phương, thậm chí nhận được thêm cả một chiếc váy xinh đẹp vô cùng…
Hôm nay là ngày gì mà lại may mắn đến thế?
Quý Linh Lang và Kha Đàm vẫn còn việc phải làm, nên Khương Ngâm về nhà một mình.
Thiếu niên quay lưng chào tạm biệt người đàn ông, môi nở nụ cười ngốc nghếch mãi chưa dứt, đã thế còn sơ ý đến mức suýt vấp ngã.
. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
Gió nhẹ thổi qua, thời tiết hôm nay ở trấn Tiểu Hà thật dễ chịu, nền trời chẳng có lấy một gợn mây trôi.
Lá cờ hiệu của quán rượu đối diện phấp phới trên không trung. Cửa sổ tầng hai mở toang, vọng ra tiếng cười nói rộn rã của đám đàn ông đang ăn uống no say bên trong. Một người phụ nữ trung niên làm nghề hát rong ngồi cạnh ô cửa sổ, y phục mỏng manh, trang điểm rất đậm, nàng ôm chiếc tỳ bà che khuất nửa khuôn mặt, vừa đàn vừa hát một khúc dân ca, giọng điệu đau thương chất chứa bao câu chuyện xưa còn chưa kịp tỏ.
Âm thanh du dương truyền ra từ tầng hai:
“Một gã khù khờ thật ngáo ngơ,Ôm tiền đến hỏi việc mua tơ.Chẳng mua, chàng chỉ giả vờ,Để cùng tính chuyện tóc tơ duyên nghì.Đưa em qua sông Kỳ chàng ấy,Rồi cùng nhau tiến lại Đốn Khâu,Hẹn sai phải lỗi em đâu?Do chàng mai mối tài cao không người.Em đã xin chàng ôi chớ giận,Để thu sang kính cẩn hẹn nhau.”
“Làm thân con gái những ai,Khôn ngoan chớ phải lòng trai cho phiền.Trai vào tròng, trai còn gỡ được,Gái vào tròng, bước sao cho ra?Lá vàng rụng xuống lìa hoa,Lá non rụng xuống xót xa trăm đường...” (*)
Quý Linh Lang và Kha Đàm đang đi trên đường lớn, đương nhiên cũng nghe thấy đoạn hát này. Đây là bài thơ《 Manh 》trong Kinh Thi, kể về một người phụ nữ bị vứt bỏ. Có lẽ người hát rong già nua kia cũng từng trải qua những khổ đau tương tự như nhân vật nọ, nên khúc ca ấy mới thấm đẫm nỗi niềm xót xa vô ngần, khiến người nghe không khỏi cảm thấy bi lụy mà vô thức rơi lệ.
“Trai vào tròng, trai còn gỡ được,Gái vào tròng, bước sao cho ra?”
“Ha.” Chẳng biết bỗng dưng nghĩ đến điều gì, Quý Linh Lang bật cười mỉa mai, khẽ lắc đầu.
Kha Đàm đi bên cạnh chỉ lặng lẽ cụp mi, không nói lời nào.
. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
(*): bản dịch gốc của Tạ Quang Phát, Lương Trọng Nhàn, và Ngoc Son Anh, đã được điều chỉnh lại đôi chút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]