🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 94: Chiếc váy.

Editor: hatrang.

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

Trong phòng, Khương Ngâm thấp thỏm đứng ngồi không yên.

Cậu đang lo lắng suy nghĩ xem lát nữa phải giải thích với bác Trần thế nào về việc mình làm trái lời ông, lén lút qua lại với Quý Linh Lang. Và...

Về cả chuyện cậu mặc váy.

Đúng lúc này, có tiếng "két" nhè nhẹ vang lên, cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra.

Ngọn nến trên bàn đã cháy được phân nửa, ánh lửa yếu ớt khẽ lung lay, vừa bị gió thổi đã lập tức trở nên chập chờn, sau đó liền nhanh chóng bùng lại như cũ.

Bác Trần từ từ đi đến, biểu cảm thoạt nhìn có vẻ khá nặng nề, gương mặt già nua đầy nếp nhăn khiến sắc thái của ông càng thêm phần khó đoán. Khương Ngâm thầm hoang mang trong lòng, cậu vội vàng kéo ghế ra cho ông lão, cẩn thận gọi: "Ông..."

Bác Trần ngồi xuống, chẳng buồn nhìn thiếu niên một cái, ông chỉ cầm lấy chiếc bát mẻ trên bàn, chuẩn bị uống nước.

Khương Ngâm cuống quýt ngăn lại, "Ông, nước này để từ hôm qua rồi. Để con đi lấy bát mới cho người."

"Không cần!" Bác Trần gạt phăng tay cậu ra, cả mặt xanh mét, hiển nhiên vẫn còn chưa nguôi giận. "Lão già ta thân thể cứng cáp lắm, nước hôm qua hôm nay cái gì! Ta vốn là người thô bỉ, có uống mấy cũng chẳng sao!"

Khương Ngâm không lay chuyển được đối phương, đành bất lực nhìn ông lão hậm hực ngửa cổ nốc cạn.

"Giờ nói đi, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Uống xong bát nước mát, dường như cơn giận trong lòng bác Trần cũng vơi đi đôi chút, ông trầm giọng hỏi.

Khương Ngâm liền bày ra bộ mặt như đang đưa đám, "Bên viện Quý đại nhân thiếu người làm việc vặt, chỉ cần quét dọn sân và cho chim ăn, mỗi tháng được một lạng bạc... Nên... nên con đi."

"Con đó, con!" Bác Trần trỏ tay lên trán thiếu niên, ánh mắt trách móc đầy vẻ thất vọng, ông lớn tiếng mắng: "Lão già này có để con thiếu áo mặc hay đói khát bữa nào chưa? Sao con lại đi làm việc cho người ta?"

"Chẳng phải ông đã nói với con rồi sao? Ta còn khỏe lắm, vẫn dư sức nuôi nổi con! Con chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, hoặc ra ngoài chơi bời là được. Chuyện kiếm tiền đâu đến lượt con lo!" Lồng ngực bác Trần phập phồng liên tục vì tức giận, thậm chí sau đó còn nhăn mày ho khan một tiếng.

Khương Ngâm thấy bộ dạng này của ông, cậu lo lắng vỗ nhẹ vào ngực đối phương, đồng thời nhỏ giọng khẽ trách: "Ông ơi, ông nhìn lại thân thể của mình đi ạ. Đã thế này rồi, người còn cố cậy mạnh làm chi? Cá nhân con nghĩ rằng đi làm kiếm tiền sớm một chút cũng không sao."

"Dù gì tương lai con cũng phải sống tự lập. Nếu ông cứ bảo bọc con mãi, nhỡ đâu sau này ông có gì bất trắc, e rằng con chỉ còn nước chết đói luôn trong nhà mất thôi."

Nhịp thở bác Trần đã dần dần ổn định lại, ông hơi tựa lưng lên ghế, chậm rãi khép mắt, khuôn mặt cuối cũng xuất hiện ý cười. Ông nói: "Thật ra ta đã sớm tính đến điều đó rồi. Dẫu mai này lão già ta gặp chuyện ngoài ý muốn, thì cũng sẽ có người lo cho con."

Nghe thấy thế, lòng Khương Ngâm bỗng giật nảy lên. Chẳng lẽ bác Trần đang chuẩn bị tiết lộ thân phận của cậu sao?

Ông lão cười khẽ một tiếng, để lộ những vết chân chim hằn sâu nơi khóe mắt, "Con còn nhớ Lâm tú tài không?"

"Dạ nhớ, có chuyện gì thế ạ?" Khương Ngâm gãi gãi đầu, ngơ ngác không hiểu mô tê gì. Lâm tiên sinh mới dạy cậu học đây, nhưng sao tự dưng bác Trần lại nhắc đến hắn ta?

"Thằng bé Lâm Tham đó là người tốt, trong sáng chính trực, mà phẩm hạnh cũng rất xuất chúng. Chỉ tiếc rằng gia cảnh nghèo khó, lại phải chăm lo cho mẹ goá ở nhà, nếu không nó đã sớm tham gia kỳ thi hương rồi. Ta để nó dạy con đọc sách, âu cũng là muốn bồi dưỡng tình cảm giữa hai đứa. Mai này ta sẽ hỗ trợ nó chút bạc chữa bệnh cho mẹ và lộ phí thi cử."

"Lâm Tham có khí khái của bậc quân tử, biết đền ơn đáp nghĩa. Nếu ta giao con cho nó, dù sau này ta có xuống mồ, thì chắc chắn nó cũng sẽ chăm sóc con chu toàn."

Khương Ngâm lập tức sững sờ, không ngờ bác Trần đã suy xét cho mình đến mức độ ấy.

Cậu chớp mi, chợt cảm thấy khoé mắt cay cay, một thứ cảm xúc chẳng rõ tên đang lẳng lặng dâng trào liên tục, để lại hậu vị chua chát dưới cõi lòng. Trái tim cậu giống như quả bóng bay bị đâm thủng, bao nhiêu chất lỏng bên trong đều ồ ạt chảy tràn ra ngoài.

Thiếu niên nghĩ thầm, chắc là do bữa ăn tối nay có nêm ớt, vị cay nồng đến bây giờ mới dần dần xuất hiện, nếu không thì sao cậu lại xót xa chực khóc thế này đây?

Giọng bác Trần vẫn đều đều vang lên, chỉ là Khương Ngâm đã không còn nghe rõ nữa. Vòm mắt cậu sớm phủ kín một màn sương mỏng tự khi nào, ngay cả đôi tai cũng bỗng chốc ù đặc đi.

Cuối cùng, bác Trần xoa đầu Khương Ngâm, nói: "Con cứ yên tâm. Lâm Tham là người có tài, sau này chắc chắn sẽ đi được rất xa. Nó lại trọng ơn nghĩa, nên sẽ thay ta chăm sóc con chu đáo, nhất định không để con phải chịu đói khổ. Chỉ cần con..."

Chỉ cần con... còn ở lại trấn Tiểu Hà này.

Khương Ngâm đã không thể nghe được câu nói phía sau của ông lão, thiếu niên vội lau nước mắt, khoé mi đỏ hoe, cậu đáp: "Ông, con sẽ không qua nhà Quý đại nhân nữa. Từ nay về sau con sẽ ngoan ngoãn ở yên trong phòng, chăm chỉ đọc sách."

Trong một khoảnh khắc nào đó, cậu chợt cảm thấy hình bóng bản thân mình như trùng khớp với bia đỡ đạn nhỏ trong cốt truyện gốc, bỗng hiểu ra tại sao người đó lại không nỡ rời khỏi nơi này. Dẫu công chính có dùng trăm phương ngàn kế dụ dỗ, dẫu kinh thành phồn vinh vẫn luôn là chốn hoa lệ mà người ấy hằng khao khát, dẫu tương lai đã trải sẵn một thân phận hoàng tử cao quý đang đợi chờ...

Bởi vì ở đây có bác Trần, có một người thật lòng quan tâm, yêu thương cậu.

Đáng tiếc thay, con cáo già nọ sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế. Chàng tiểu lang quân ngây thơ rốt cuộc vẫn phụ lòng người thân yêu, bất chấp tất cả để đi theo người trong lòng đến phương xa, cuối cùng lại rơi vào cảnh hai bàn tay trắng.

Cậu ấy là một đóa hoa vừa ngu ngốc vừa mỹ lệ vô biên, lúc nở rộ rực rỡ bao nhiêu, khi tàn úa lại thê thảm bấy nhiêu.

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

Khương Ngâm hứa hẹn xong liền muốn chuồn ra ngoài, nhưng hiển nhiên bác Trần vẫn còn chưa quên một chuyện. Ông lão đặt chiếc bát lên bàn, phát ra tiếng "cạch" vang dội.

Thiếu niên thoáng run lên, không dám bỏ chạy.

Bởi cậu biết, có những việc dù có cố trốn đến bao giờ, rồi cuối cùng cũng sẽ đến lúc phải đối mặt.

"Nói đi, chuyện người kia bảo con mặc váy là thế nào? Ta cho con cơ hội giải thích rõ ràng." Bấy giờ giọng bác Trần vẫn đang khá bình tĩnh, ông cho rằng Khương Ngâm sẽ phủ nhận chuyện này, giống như cái cách cậu vừa bác bỏ mối quan hệ với Quý Linh Lang.

Ông lão bình thản chờ đợi, nhưng bàn tay đặt trên bàn lại không tự chủ được mà khẽ run lên.

Đầu óc bác Trần đột nhiên có chút trống rỗng, tự hỏi lần cuối cùng ông cảm thấy bất an như vậy là khi nào nhỉ?

À, hình như là lúc công tử bị bắt đi.

Công tử của ông, vị trạng nguyên đầu tiên bước ra từ trấn Tiểu Hà, tuổi trẻ tài cao, người người ngưỡng mộ. Năm ấy trạng nguyên đăng khoa, cưỡi ngựa dạo qua cầu Chu Tước, đã mê hoặc không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các nhà quyền quý. Họ thi nhau ném khăn thơm, túi gấm về phía chàng; còn quần chúng thì ồ ạt kéo đến vây xem, khiến con phố trở nên đông nghịt người, ngựa xe không tài nào nhúc nhích nổi. Cảnh tượng ồn ào ấy thậm chí còn làm kinh động cả cấm quân đang tuần tra trong thành.

Chưa đến yến tiệc ban thưởng, chàng trạng nguyên đã gây ra một trận náo động lớn, đúng là việc chưa từng có tiền lệ từ xưa đến nay. Ngay cả hoàng đế cũng bị thu hút, muốn đích thân tới xem thử vị trạng nguyên được ca ngợi là "dung mạo tựa Phan An, nhan sắc như Tống Ngọc" rốt cuộc có vẻ đẹp ra sao.

Kết quả, khi hoàng đế vừa đến, đúng lúc có ai đó trong đám đông ném một quả trái cây xuống. Tuy không trúng vào người trạng nguyên, nhưng lại vô tình làm rơi mũ của chàng.

Suối tóc đen nhánh lập tức bung xoã, chỉ còn một nhành hoa đỏ cài bên vành tai. Người nọ vừa chau mày nhìn qua, vạn vật xung quanh bỗng chốc trở nên lu mờ, bờ môi diễm lệ tựa hồ còn rực rỡ hơn cả sắc vóc đỏ thắm của chiếc áo bào khoác trên thân.

Một mối nghiệt duyên bắt đầu từ đó.

Vị trạng nguyên mới đỗ lẽ ra sẽ được trọng dụng, nhưng không hiểu sao, cậu thanh niên họ Khương lại dường như đã bị bỏ quên hoàn toàn, suốt một tháng trời không được giao nhiệm vụ gì. Đồng nghiệp xung quanh chàng bắt đầu buông lời mỉa mai, và đương lúc chàng đang hết sức phiền muộn vì điều này, một thánh chỉ bỗng bất ngờ được đưa tới Khương phủ.

Hoàng thượng để mắt đến muội muội của trạng nguyên, Khương Vi Vũ, muốn triệu nàng nhập cung.

Ngay khoảnh khắc nhận thánh chỉ, trạng nguyên và người hầu của chàng đều tái mặt. Trạng nguyên thậm chí còn quỳ rạp xuống đất, dập đầu đến chảy máu, khẩn cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.

Bởi trạng nguyên vốn là con trai duy nhất trong nhà, làm gì có cô em gái nào?

Trong phủ cũng chỉ có một tân trạng nguyên họ Khương, tên Xuyên, tự Vi Vũ.

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

Hồi ức đột ngột bị cắt đứt.

Ngọn nến đã cháy gần hết, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt đang le lói, run rẩy lập loè trong bóng tối vô biên.

Sắc mặt bác Trần biến đổi thoăn thoắt không ngừng, cuối cùng chìm hẳn vào vẻ chết lặng tĩnh mịch. Ông giống như ngọn nến mong manh đặt trên bàn kia, thoi thóp mãi một đốm lửa nhỏ đang gắng gượng bám víu, rồi chẳng mấy chốc cũng sẽ hóa thành tro tàn.

"Cái gì?" Tựa như không nghe rõ, tông giọng mơ hồ của bác Trần vang lên, "Con vừa mới nói cái gì?"

Khương Ngâm nghiến chặt răng, cậu bất chợt quỳ sụp xuống đất, "Con nói, con thích mặc váy!"

Dưới nguồn sáng lờ mờ, gương mặt diễm lệ tựa đoá phù dung nọ bỗng trở nên càng thêm xuất chúng, phảng phất một nét ma mị và quyến rũ lạ kỳ. Dẫu vẫn còn nhỏ tuổi, song Khương Ngâm bây giờ đã sở hữu dung mạo nổi bật đến độ đó. Nếu mai này trưởng thành rồi, liệu...

Liệu... người thiếu niên trước mắt sẽ còn chấn động đến mức nào?

Bác Trần đột nhiên có chút hoảng hốt. Đuôi mắt kia sẽ dài hơn, xếch lên một chút, bờ môi sẽ đỏ thêm chút nữa...

Thời gian như chồng chất lên nhau, quá khứ đan xen cùng hiện tại, gương mặt trẻ trung non nớt chợt hòa lẫn vào một gương mặt khác, nhòe nhoẹt trong biển máu đỏ tươi.

Công tử của ông... Ngay cả khi dập đầu đến vỡ trán, vẫn không thể ngăn được số phận phải tiến cung.

"Không! Không..." Bác Trần bất ngờ gào lên đầy giận dữ. Cơn thịnh nộ như phát điên bỗng chốc bùng nổ, ông lập tức lao tới hất hết đồ đạc trên bàn xuống. Ly tách, bát đũa, mọi thứ đều loảng xoảng vỡ vụn dưới đất, thậm chí đến cả chiếc ghế đang ngồi cũng bị ông quăng ngã.

Đôi mắt ông lão đỏ ngầu, như thể bị ma ám. Vô số hình ảnh xoay vần ào ạt tấn công tâm trí ông, lúc thì là gương mặt tuyệt trần dạo bên cầu Chu Tước, chốc chốc lại trở thành sàn nhà phủ đầy máu ở phủ trạng nguyên, kí ức cuối cùng dừng lại ngay lời dặn dò đầy oán hận trước khi người ấy nhắm mắt xuôi tay.

Một nhân tài kiệt xuất tới nhường ấy, một vị trạng nguyên hào hoa đến chừng vậy, lại bị chôn vùi chỉ vì dung nhan đẹp hơn cả nữ nhân.

Nếu hôm đó tóc người nọ không xõa xuống, nếu khi đấy nhành hoa thắm không cài cạnh bên tai...

Tất thảy những bi kịch kia, liệu có xảy ra hay không?

"Ông... ông ơi, người làm sao thế ạ?" Khương Ngâm vội đứng lên đỡ lấy bác Trần. Cậu bị dáng vẻ kích động của đối phương làm cho sợ hãi. "Ông, con đâu có mặc ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng thôi. Như thế không sao chứ ạ? Con sẽ không để người khác chê cười người!"

Thiếu niên chỉ cho rằng bác Trần sợ cậu làm mất thể diện ông.

"Không! Không được! Con thì biết gì chứ? Con không hiểu, con chẳng hiểu gì hết! Con có biết... có biết không... Con sẽ hối hận cả đời! Mẹ con... mẹ con đã chết vì nó!"

Bác Trần nói năng lộn xộn, khiến Khương Ngâm nghe không rõ ràng lắm, cậu chỉ có thể cố gắng xoa dịu cảm xúc của ông, "Ông, được rồi, được rồi, con không mặc nữa. Con không mặc nữa là được đúng không ạ?"

Song hiển nhiên bác Trần cũng không dễ bị dăm ba câu hứa hẹn ấy vờ vịt cho qua chuyện. Ông lão đẩy Khương Ngâm ra, loạng choạng đứng dậy giữa đống sành sứ vỡ tan tác, cả khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận, hơi thở dồn dập. Ông quát to: "Cái váy con hay mặc đâu? Mang hết ra đây! Mang tất cả ra đây!"

"Dạ, dạ, ông đừng nóng, để con đi lấy..." Khương Ngâm nhẹ giọng trấn an ông, lo ông sẽ bị những mảnh vỡ dưới đất làm tổn thương. Nhưng bác Trần thấy thiếu niên cứ chần chần chừ chừ, ông lại cho rằng cậu không muốn, cơn tức trong lòng xông thẳng lên đầu, "Con không lấy phải không? Không lấy thì ta tự đi lấy!"

Vừa dứt lời, ông liền bất chấp tất cả, đẩy cửa phòng Khương Ngâm ra rồi hùng hục xông vào. Bình thường bác Trần chưa từng vào phòng thiếu niên lần nào, cốt là để giữ sự riêng tư cho cậu.

Bây giờ, mới bước đến đã trông thấy ngay một cái váy được đặt trên đầu tủ cạnh giường, đó là chiếc váy mà Khương Ngâm vẫn chưa kịp giấu đi.

"Này thì mặc váy... Ta để con mặc váy... " Như thể bị kích động, bác Trần vớ lấy cây kéo bên cạnh, bắt đầu phát cuồng cắt xé chiếc váy. Từng nhát từng nhát kéo mạnh bạo khiến bộ y phục đẹp đẽ lập tức biến thành một đống vải vụn chỉ trong tích tắc. "Ta cắt váy của con. Ta xem con còn mặc kiểu gì! Đàn ông con trai mà lại đi mặc váy, tự dưng khi không muốn bị người ta chê cười à..."

"Ông!" Khương Ngâm thấy hành động ấy của đối phương, tức khắc trở nên cuống quýt không thôi. Đó là bộ đồ cậu chuẩn bị để lên sân khấu biểu diễn! "Ông, sao người lại làm thế!? Người còn chưa hỏi ý mà đã tự tiện phá hỏng đồ của con!"

"Con là con trai, mặc váy cái gì? Từ nay về sau đừng để mấy thứ này xuất hiện trước mặt ta. Nếu không, cứ thấy một lần, ta sẽ cắt một lần!"

"Tại sao chứ? Tại sao con trai lại không được mặc váy?"

"Ông, con đã nói rồi mà! Nếu người sợ con ra ngoài làm mất mặt, thì con chỉ mặc trong nhà thôi. Vậy cũng không được ư? Đó là sở thích của con, con thích mặc váy ——"

"Á!"

Khương Ngâm lập tức giơ tay ôm lấy mặt, khoé mi thoáng cái đã trở nên đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi như mưa lăn dài trên gò má, "Ông... ông đánh con?"

Chỉ bởi vì con thích mặc váy.

Trước đây cậu cũng đã từng bị la mắng không ít lần, nhưng chưa khi nào thiếu niên cảm thấy thấu tận tim gan như bây giờ. Bao nhiêu uất ức trong lòng đều đồng loạt vỡ oà, tựa như dòng lũ cuồn cuộn dâng trào, sắp sửa nhấn chìm tất thảy trong cực độ đớn đau.

Bác Trần ngẩn người nhìn bàn tay mình, dường như vẫn chưa kịp phản ứng điều gì vừa xảy ra. Cây kéo trong tay rơi xuống đất, chiếc váy rách nát cũng lả tả bay theo. Nếu là bình thường, ông lão hẳn đã sớm chạy lại an ủi Khương Ngâm, "khẩu xà tâm phật" như mọi khi. Nhưng giờ đây, bác Trần chỉ lạnh lùng quay lưng lại, "Lần sau mà ta còn nghe thấy mấy lời này, ta sẽ tiếp tục đánh con!"

Ông đã quyết tâm phải "sửa đúng" Khương Ngâm.

Đàn ông con trai thì mặc váy làm gì? Chẳng lẽ muốn sống như... người đó ư?

Khương Ngâm nhìn bóng dáng khom khom của đối phương, không thể hiểu nổi vì sao một người vừa mới đây còn dịu dàng, lo lắng tính toán cho tương lai của cậu, lại bỗng chốc thay đổi thành thế kia...

Nước mắt nóng hổi rơi lã chã vẫn chưa có dấu hiệu dừng, mắt dõi theo bộ dạng vô tình của bác Trần, cuối cùng cậu không nhịn được mà oà lên khóc lớn: 

"Hu hu hu!"

Khương Ngâm ôm mặt, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

"Quay lại đây! Tối khuya thế này rồi còn định chạy đi đâu?" Bác Trần nhanh chóng đuổi theo.

Thấy Khương Ngâm mở cửa xông ra, ông lão cũng vội vã đi đến cổng, song chân trái vừa chuẩn bị nhấc lên đã lập tức thu trở về. Ông nhủ thầm: Cứ để nó học được bài học này đi!

Tuy nghĩ thế, nhưng bác Trần vẫn đứng ngó nghiêng bên ngoài một lúc, đến khi xác định Khương Ngâm đang chạy về phía nhà họ Ôn mới lầm lũi trở vào trong.

Nhìn căn phòng trống vắng trước mắt, không hiểu sao ông bỗng khe khẽ thở dài.

Haiz, công tử à, nếu ở trên trời có linh, xin người hãy phù hộ cho đứa nhỏ ấy.

Mong nó luôn bình an vô sự, không sầu không lo, mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió...

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Có thể sẽ xen kẽ một vài câu chuyện xưa, một chútttt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.