Chương 94: Chiếc váy.
Editor: hatrang.
. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁
Trong phòng, Khương Ngâm thấp thỏm đứng ngồi không yên.
Cậu đang lo lắng suy nghĩ xem lát nữa phải giải thích với bác Trần thế nào về việc mình làm trái lời ông, lén lút qua lại với Quý Linh Lang. Và...
Về cả chuyện cậu mặc váy.
Đúng lúc này, có tiếng "két" nhè nhẹ vang lên, cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra.
Ngọn nến trên bàn đã cháy được phân nửa, ánh lửa yếu ớt khẽ lung lay, vừa bị gió thổi đã lập tức trở nên chập chờn, sau đó liền nhanh chóng bùng lại như cũ.
Bác Trần từ từ đi đến, biểu cảm thoạt nhìn có vẻ khá nặng nề, gương mặt già nua đầy nếp nhăn khiến sắc thái của ông càng thêm phần khó đoán. Khương Ngâm thầm hoang mang trong lòng, cậu vội vàng kéo ghế ra cho ông lão, cẩn thận gọi: "Ông..."
Bác Trần ngồi xuống, chẳng buồn nhìn thiếu niên một cái, ông chỉ cầm lấy chiếc bát mẻ trên bàn, chuẩn bị uống nước.
Khương Ngâm cuống quýt ngăn lại, "Ông, nước này để từ hôm qua rồi. Để con đi lấy bát mới cho người."
"Không cần!" Bác Trần gạt phăng tay cậu ra, cả mặt xanh mét, hiển nhiên vẫn còn chưa nguôi giận. "Lão già ta thân thể cứng cáp lắm, nước hôm qua hôm nay cái gì! Ta vốn là người thô bỉ, có uống mấy cũng chẳng sao!"
Khương Ngâm không lay chuyển được đối phương, đành bất lực nhìn ông lão hậm hực ngửa cổ nốc cạn.
"Giờ nói đi, rốt cuộc mọi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-vai-phu-cua-van-nhan-me/3743856/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.