Đồng tử sâu thăm thẳm của Quý Linh Lang lặng lẽ chú mục vào Khương Ngâm, khoé môi vẫn còn đấy nụ cười mỉm khó đoán. Dung mạo ôn hòa nhã nhặn của nam nhân chẳng hiểu sao lại đang ngấm ngầm toát lên một khí thế áp bức khiến người ta không dám xem thường.
Khương Ngâm gần như chắc mẩm rằng hắn sắp nói điều gì đó. Có thể là bộc lộ sự chán ghét, hoặc nghiêm khắc khiển trách sở thích giả làm nữ của cậu. Tóm lại, bao nhiêu viễn cảnh tồi tệ nhất đều lần lượt hiện ra trong đầu thiếu niên.
Nhưng mà, không có.
Người đàn ông chỉ khẽ cau mày, dường như đang chìm vào trầm tư, nét mặt bình tĩnh không rõ vui buồn hờn giận. Nhưng chính vẻ thản nhiên đấy lại càng khiến Khương Ngâm sợ hãi hơn. Cậu siết chặt nắm tay, lùi về phía sau một bước, đôi môi mềm cũng đã sớm mất đi sắc hồng dưới ánh trăng nhợt nhạt.
Dáng vẻ chẳng khác nào vừa bị doạ cho hồn vía lên mây.
Con ngươi đen nhánh của Quý Linh Lang thoáng hiện chút thích thú, hắn chơi đủ rồi, định bụng mở lời an ủi bé thú nhỏ đang sợ hãi đến mức dựng đứng cả lông tơ ngay trước mặt. Nghĩ thế, hắn bèn gõ nhẹ chiếc quạt lên tay, cười khẽ rồi tiến lên một bước.
Thế nhưng, nam nhân chỉ vừa mới cử động, Khương Ngâm đã lập tức lao tới.
Cậu mang dáng vẻ như muốn "buông xuôi tất cả" mà nói: "Quý đại nhân, ngài muốn mắng thì mắng ta đi! Ta đúng là rất thích mặc váy, nếu điều đó khiến ngài chán ghét thì ngài cứ việc đuổi ta!"
"Sau này ta sẽ không đến làm trong viện của ngài nữa." Khương Ngâm tuôn một tràng dài xong, mới dần cảm thấy dễ chịu hơn chút đỉnh. Hai mắt cậu đỏ hoe, cố gắng cắn răng hòng kiềm lại xúc động muốn bật khóc, thấp thỏm chờ đợi phán quyết cuối cùng.
Thiếu niên nọ đứng chưa cao đến cổ người đàn ông, Quý Linh Lang chỉ cần hơi cúi xuống là có thể trông thấy xoáy tóc nho nhỏ trên đỉnh đầu đối phương. Bàn tay cuộn chặt bên hông Khương Ngâm nay đã trắng bệch vì căng thẳng, không cần nghĩ cũng biết cậu đang sợ đến mức nào.
Chậc, thật đáng thương.
Lòng Quý Linh Lang chợt dâng lên chút thương xót.
Nhưng loại thương xót này thuộc về kẻ bề trên, là thoáng vị tha của gã thợ săn dành cho chú thỏ con mềm mại.
Thỏ nhỏ có bộ lông trắng muốt trông vô cùng đáng yêu, thỏ lại đang không ngừng co rúm vì sợ hãi e dè. Hắn ban cho nó một ánh nhìn thương hại, song bấy nhiêu cũng chẳng thay đổi được mưu kế và bẫy rập đã sớm giăng sẵn chực chờ ngay phía trước.
Con mồi chung quy vẫn là con mồi.
Cùng lắm thì hắn sẽ mài lưỡi dao mình sắc hơn, để nó bớt đi một phần đớn đau khổ sở.
Nghĩ vậy, Quý Linh Lang nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của cậu. Hắn chậm rãi nâng cằm Khương Ngâm lên, ánh mắt đong đầy dịu dàng và muôn vàn mê hoặc, "Không sao cả, cho dù ngươi thích mặc váy, ta cũng..."
"Rầm ——!" Đúng lúc này, tiếng động lớn đột ngột vang lên, có thứ gì đó nặng nề rơi xuống đất.
Hai người đồng loạt quay lại nhìn. Khi thấy rõ bóng dáng đang đứng cách bản thân không xa, đồng tử Khương Ngâm tức khắc co rút lại, cậu hoảng hốt đẩy Quý Linh Lang ra, mặt cắt không còn giọt máu, "Không... không phải như vậy đâu, ông, người nghe con nói đã..."
Chỉ thấy một chiếc giỏ tre đang nằm chỏng chơ trên nền đất. Bác Trần đứng đó, khuôn mặt đỏ gay vì giận dữ, hiển nhiên chiếc giỏ ấy là do ông điên tiết quăng xuống. Những nếp nhăn trên khuôn mặt ông lão càng thêm hằn rõ bởi cơn phẫn nộ trào dâng, ông liên tục thở phì phò, bộ dạng thoạt nhìn có phần hơi đáng sợ. Vốn dĩ vẻ ngoài của bác Trần đã rất nghiêm nghị, ít khi cười, giờ đây nổi giận rồi lại càng khiến người khác không khỏi e dè.
Ánh nhìn ông dán chặt vào bàn tay Quý Linh Lang, đôi mắt chằm chằm gần như tóe ra lửa.
"Ông..." Khương Ngâm sốt ruột nhìn bác Trần, lo lắng tới độ sắp sửa bật khóc. Sao lại có thể trùng hợp như vậy chứ? Vừa hay lúc công chính xoa đầu cậu thì bác Trần trở về nhà, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng thân mật giữa bọn họ. Thiếu niên chợt nhớ đến những lời dặn dò của ông khi xưa, bác Trần đã nhiều lần bảo cậu đừng đến gần nhà bên cạnh, rồi lại nghĩ tới tư thế mờ ám của mình và Quý Linh Lang.
Hỏng bét... Lần này thật sự xong đời...
Bác Trần về nhà từ lúc nào? Ông có nghe thấy cuộc trò chuyện giữa cậu và hắn không? Nếu có, thì đã nghe được những gì rồi? Khương Ngâm hồi tưởng lại mấy lời mình vừa nói, nào là đi làm việc, nào là mặc váy, đột nhiên cảm thấy đầu gối mềm nhũn, chỉ muốn khuỵu xuống.
Từng câu từng chữ đều chạm vào giới hạn của bác Trần.
Cậu vội vàng chạy tới, run giọng gọi: "Ông, người... người về rồi ạ?"
Thiếu niên ân cần nhặt chiếc giỏ tre trên mặt đất lên, lí nha lí nhí, "Ông, chúng ta mau về thôi. Trời tối rồi, bên ngoài lạnh lắm."
Có gì thì về nhà hãy nói, dù có mắng mỏ cậu cách mấy cũng được.
Bác Trần đánh mạnh vào tay Khương Ngâm một cái. Cậu đau đớn rên lên, nhưng không dám tránh, chỉ có thể trưng ra dáng vẻ rưng rưng tội nghiệp muốn khóc lại thôi. Nếu là bình thường, bác Trần ắt hẳn đã sớm mềm lòng trước bộ dạng này, song giờ phút hiện tại đây, ông lão chỉ lạnh mặt, không thèm liếc thiếu niên mà chậm rãi bước về phía Quý Linh Lang ở đối diện.
"Bác Trần." Giọng nói hắn ta vừa ôn tồn vừa nhẹ nhàng, biểu cảm phảng phất nét cười nhạt, không có chút nào là hoảng loạn.
Tuy rằng lưng đã còng, tóc cũng đã sắp bạc trắng, nhưng đôi con ngươi lõm sâu đầy vết chân chim của bác Trần lại chẳng hề chùn chân khi nhìn thẳng vào chàng thanh niên cao ráo, khí thế thậm chí còn không thua kém đối phương, mang theo áp lực nặng nề vô cùng.
"Quý tiểu tướng quân, đã lâu không gặp."
"Quả thực đã rất lâu rồi." Nét mặt Quý Linh Lang vẫn giữ nguyên sự bình tình, hắn ung dung đáp, "Ngày ấy Quý mỗ vẫn còn là một đứa trẻ, không ngờ sau bao năm, ngài vẫn nhận ra được ta."
Khương Ngâm vâng vâng dạ dạ đứng sau lưng bác Trần, cậu không dám lại quá gần, nhưng đôi tai thì lặng lẽ dỏng lên nghe lén bọn họ trò chuyện.
Dĩ nhiên bác Trần cũng nhìn thấy, ông quay lại trừng Khương Ngâm, tặng cậu một ánh mắt "lát nữa về nhà sẽ tính sổ con", sau đó rất tự nhiên đổi chủ đề, không muốn tiếp tục đàm luận về việc này với Quý Linh Lang.
"Tiểu tướng quân là người cao quý, lặn lội đường xa đến trấn Tiểu Hà hẳn là có việc quan trọng cần làm. Còn đứa cháu nhà ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hành xử cũng thô lỗ vô lễ. Nếu có vô tình đắc tội tiểu tướng quân, rất mong được lượng thứ. Ta sẽ về dạy dỗ lại nó." Bác Trần mỉm cười khen ngợi, nhưng sự vui vẻ không hề tồn đọng trong con ngươi.
Quý Linh Lang khẽ liếc thoáng qua Khương Ngâm đang trốn phía sau, nhẹ giọng trả lời: "Không đâu, tiểu lang quân thông minh lanh lợi, đáng yêu như ngọc tuyết, nào có gây phiền hà gì cho Quý mỗ. Ngược lại, còn giúp ta không ít việc."
Khương Ngâm nghe mà lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể xông lên bịt miệng hắn lại. Xin ngươi đừng nói nữa! Không thấy sắc mặt bác Trần đã tối sầm rồi sao?
Quả nhiên, biểu cảm ông lão lập tức trở nên rất khó coi, "Đứa nhỏ nhà ta vốn ham chơi, vì muốn trốn học nên mới nói là qua viện ngài làm việc. Ta vẫn còn nuôi nổi nó đây thây, nào cần nó chạy sang chỗ ngài bận bịu làm chi. Về nhà ta sẽ bắt nó nghỉ việc ngay, chuyên tâm ở yên học hành, không làm phiền tiểu tướng quân nữa."
Quý Linh Lang vậy mà lại vui vẻ đồng ý.
Thế nhưng, đến cuối cùng, hắn lại đột ngột nói một câu đầy ẩn ý: "Nuôi nấng một đứa trẻ thật ra không hề khó. Nhưng nếu muốn nuôi dạy tốt, thì lại là vấn đề khác. Có người sinh ra trong gia đình quyền quý, từ nhỏ đã không cần lo cơm ăn áo mặc, bên cạnh có kẻ hầu người hạ. Song cũng có người phải vất vả cả đời vì miếng ăn, thậm chí còn chật vật để tồn tại."
"Ngài nói xem, nếu trẻ con có ý thức, biết rằng việc được sinh ra đã định sẵn số phận của mình, liệu chúng có còn muốn đến với thế gian này hay không?"
Dứt câu, Quý Linh Lang cũng không đợi bác Trần trả lời, chỉ thầm cảm thán vài câu rồi phất tay áo rời đi. Hắn ta để lại ông lão đứng lặng thinh tại chỗ, đôi mắt nặng nề như một thân cây già cỗi đã gần mục nát, chẳng biết đang nghĩ ngợi điều gì.
Khương Ngâm thấy bác Trần bất động, bản thân cậu cũng không dám nhúc nhích, mãi đến khi hai chân trở nên tê rần không chịu nổi mới nghe tiếng ông nhíu mày quát lớn, "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau về nhà đi! Ta còn chưa tính sổ con đâu!"
Thiếu niên biết rõ lát nữa thế nào cũng ăn một trận mắng chửi, cậu vội vã chạy nhanh về nhà.
Đêm lạnh cô tịch, tĩnh mịch như nước. Ánh trăng trong trẻo mà buốt giá chiếu sáng một góc nhỏ trước khung cửa. Vài chú côn trùng tí hon bay qua bay lại, đuổi bắt theo vầng trăng treo trên cao.
Bác Trần đứng đó rất lâu, yên lặng dõi mắt theo bóng dáng Khương Ngâm khuất dần sau cánh cửa, chăm chú mãi đến khi không còn nhìn thấy cậu nữa. Một lúc sau, ông mới buông một tiếng thở dài đầy nặng nề.
Có đôi khi, ông cũng tự hỏi rằng liệu những gì mình làm có đúng hay không? Mọi thứ ông hướng tới, có thực sự tốt cho đứa trẻ ấy không?
Bác Trần hiểu rõ ý nghĩa của việc Quý Linh Lang đột nhiên xuất hiện ở nơi đây. Ông ẩn cư trong một trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh không đồng nghĩa với việc ông chẳng hề để tâm đến tin tức từ kinh thành. Trái lại, ngay khi những lời đồn thổi về sức khoẻ dần dần suy yếu của hoàng đế được lan truyền, ông đã bắt đầu lo sợ ngày này rồi sẽ tới.
Ông cũng biết rằng nếu Khương Ngâm quay về, cậu sẽ nhận được đối đãi chu toàn đến nhường nào. Vị kia lâm bệnh nặng, khó tránh khỏi sẽ có kẻ chuyển sự chú ý đến Khương Ngâm. Dẫu sao thì việc có sẵn dòng máu hoàng tộc vẫn tốt hơn là phải chọn người trong tông thất.
Thế nhưng, nếu sức khỏe của người trong cung vẫn chưa đến mức ấy thì sao? Chẳng phải Khương Ngâm quay về rồi, cậu nghiễm nhiên sẽ trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt bọn họ ư?
Suốt những năm qua, bác Trần đã nuôi nấng vị tiểu điện hạ của mình quá mức bảo bọc, quá mức chiều chuộng. Ông biến cậu thành một đứa trẻ ngây thơ đến mức không hề biết gì về thế giới xung quanh, thậm chí sách vở cũng chẳng đọc được mấy cuốn. Khương Ngâm giờ đây có khác gì một tấm bia sống, một kẻ vô dụng mà ai ai cũng có thể dễ dàng bóc trần.
Làm sao cậu đủ sức để đối mặt với những con sói khát máu ở kinh thành đây, khi nơi ấy người ta ăn thịt còn không buồn nhả xương?
Những thủ đoạn trong hoàng cung, bác Trần là người rõ ràng hơn ai hết. Mảnh đất Ngự Hoa Viên từ lâu đã thấm đẫm máu thịt, chôn vùi không biết bao nhiêu là thi cốt tan hoang, thế nhưng những bông hoa kia vẫn nở rộ bốn mùa, rực rỡ như thường. Để Khương Ngâm trở về, chẳng khác nào hiến dâng con cừu non vào giữa đàn sói, bị bán đi rồi còn ngây ngô giúp người ta đếm tiền. Làm sao ông yên tâm cho được?
Bác Trần hối hận rồi. Hối hận vì đã nuôi dạy Khương Ngâm thành đoá hoa trong lồng kính như bây giờ.
Tiểu điện hạ sẽ lấy gì để đấu với bọn họ đây?
Nhưng nếu cứ để cậu mãi ở cái thị trấn nghèo nàn lạc hậu này cả đời, cậu có cam lòng không? Một cuộc đời bình thường chẳng chút sóng gió, ngày qua ngày kiếm vài đồng tiền lẻ để nuôi sống bản thân, đến tuổi rồi lại giống như bao kẻ khác — cưới một cô gái thôn quê, tiếp tục vòng lặp luẩn quẩn cho đến hết kiếp người mới thôi.
Nhưng tại sao lại phải như vậy?
Những lời ban nãy của Quý Linh Lang vừa hay chạm đúng vào nỗi đau ông lão luôn canh cánh bấy lâu. Bác Trần tự hỏi, liệu mình đã sai rồi chăng? Sai vì đã đưa tiểu điện hạ rời khỏi hoàng cung, để cậu lưu lạc chốn nông thôn dân dã suốt mấy chục năm. Không có lụa là gấm vóc, không có cao lương mỹ vị, không người hầu kẻ hạ, càng không nhận được sự giáo dưỡng chu toàn nơi cung đình xa hoa.
Năm xưa, nương nương căm hận kẻ kia, cũng căm hận nơi đó đến tột cùng. Người bất chấp cả tính mạng tìm đến ông, giao phó ông đưa tiểu điện hạ ra khỏi hoàng cung, cứ thế mai danh ẩn tích như một người bình thường. Nương nương nói, cuộc sống trong cung quá mức phức tạp và nhơ nhuốc; bên ngoài tuy rằng nghèo khó hơn, nhưng ít nhất Trân Trân của người vẫn có được một đời tự do tự tại.
Bao năm qua, bác Trần luôn làm đúng theo lời dặn dò của nương nương. Ông nuôi dạy Khương Ngâm thành một đứa trẻ không lo không nghĩ, hồn nhiên vô tư, cả ngày chỉ biết vui chơi mà chẳng bận tâm gì.
Nhưng lẽ ra mọi chuyện không nên là thế này.
Hạnh phúc hay không, chỉ Khương Ngâm mới biết. Và chỉ có cậu mới có quyền quyết định tương lai muốn sống một cuộc đời như thế nào. Quý Linh Lang không thể chọn thay cậu, bác Trần không thể, ngay cả nương nương cũng không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]