🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 92: Đào Hoa... cô nương?

Editor: hatrang.

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

Một hộp nhiều đồ chơi tình thú như vậy, tất cả đều lần lượt được thử nghiệm trong cơ thể Khương Ngâm.

Không biết người đàn ông kết thúc tự khi nào, bởi lúc cậu bước ra ngoài thì trời đã sẩm tối. Ngọc Nương đang đứng khoanh tay ngay trước cửa, yêu kiều cười đùa với một vị khách, vừa thấy thiếu niên xuất hiện đã lập tức đưa mắt đảo quanh cậu mấy vòng, tầm nhìn khó lường thấp thoáng vẻ ám muội.

Hương thơm thoang thoảng từ chiếc khăn tay phe phẩy chợt bay đến, Ngọc Nương trầm ngâm đánh giá dáng đi có phần khập khiễng của Khương Ngâm, nàng tặc lưỡi tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ơ, muộn thế này mà còn định đi về à? Yến tiên sinh cũng thật là, không biết giữ ngươi lại qua đêm gì cả. Để một cô nương xinh đẹp đi đêm nhiều thì không an toàn chút nào đâu."

Khương Ngâm tức khắc quay đầu lại, vừa kinh hãi vừa vô cùng ngơ ngác, Ngọc Nương biết chuyện giữa cậu và Yến Lâu Y ư?

Bắt gặp bộ dạng trừng lớn mắt đầy ngạc nhiên ấy của cậu, nàng ta giả vờ cười gằn vài tiếng, kéo dài tông giọng ra, "Trong lầu này còn có chuyện gì mà Ngọc Nương ta không biết sao? Hai người các ngươi phải kiềm chế lại đấy. Đặc biệt là ngươi đó, Tiểu Đào Hoa. Vẫn phải chăm chỉ luyện múa, đừng có ỷ vào thiên phú của mình mà lười biếng bỏ bê."

"À, còn nữa ——"

"Lần sau qua chỗ ta đi, ta đưa cho ngươi thêm ít phấn tốt. Nhìn trên cổ ngươi kìa, cứ như không thèm che chắn gì sất." Đôi con ngươi xinh đẹp của Ngọc Nương hơi chuyển động, ánh mắt dần dần rơi xuống cần cổ Khương Ngâm.

Thiếu niên lập tức trở nên xấu hổ không thôi, cậu ngượng ngùng đến độ chẳng biết nên phản ứng thế nào, tay luống cuống vuốt vuốt chỉnh lại lọn tóc trước ngực.

Tất cả đều do Yến Lâu Y hết!

Cậu bực bội nghĩ thầm, rõ ràng trước khi rời khỏi đã cố tình thoa phấn lên cổ rồi, vậy mà cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Thấy gò má Khương Ngâm càng ngày càng đỏ, mặt cúi gằm như muốn chôn luôn xuống đất, Ngọc Nương cũng sợ trêu bé xinh xắn này nhiều quá sẽ khiến cậu buồn rầu, mất công kẻ nào đó lại đau lòng. Thế là nàng đành bất đắc dĩ phẩy phẩy tay, "Được rồi, được rồi, tỷ tỷ không trêu ngươi nữa. Mau về đi nào."

Cứ thử nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng yêu của "cô nương" trước mặt xem, thật khiến người ta sinh lòng thương xót mà. Cũng may ông chủ nàng đã kịp "xuống tay" trước!

Khương Ngâm nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cậu hớt hơ hớt hải xách váy chạy đi như bị ma đuổi, không hề quay đầu lại. Mãi đến khi đã bước vào con ngõ nhỏ, mặt tiền Quỳnh Hoa Lâu dần dần khuất dạng ở tít phía sau, tốc độ cậu mới bắt đầu chậm lại.

Vùng thắt lưng nhức mỏi âm ỉ không thôi, Khương Ngâm chẳng còn cách nào khác ngoài việc dừng chân để tựa vào tường nghỉ ngơi trong chốc lát. Bên dưới của cậu vẫn còn cảm giác cộm cộm kỳ lạ như chưa được lấy ra hết. Thậm chí, Khương Ngâm chỉ cần hơi cử động mạnh một chút đã có thể cảm nhận được có thứ gì đó chảy ra từ phía sau, có lẽ là thuốc mỡ hay đồ bôi trơn linh ta linh tinh.

Biểu cảm thiếu niên lập tức trở nên cứng đờ, cậu oán hận đấm nhẹ vào tường, đồ đàn ông chó chết!

Khương Ngâm lầm bầm, "Lần sau tôi nhất định sẽ không bao giờ tin lời Yến Lâu Y nữa. Hắn ta không chỉ bóc lột tôi lúc luyện múa, mà ngay cả khi tan học rồi cũng bày đủ thứ trò hành hạ tôi..."

"Còn có lần sau à?" Giọng nói của hệ thống 661 vang lên, nom có chút kỳ lạ.

"Không, không có! Sẽ không dám kiếm chuyện bậy bạ nữa." Khương Ngâm lắc đầu nguầy nguậy, cậu nhớ lại vẻ mặt âm trầm của Yến Lâu Y lúc nghe cậu huyên thuyên, nghĩ ngợi một chút. Đoạn, thiếu niên tiếp tục lên tiếng, "Chắc là trong khoảng thời gian này Yến lột da sẽ không tới tìm tôi đâu."

Lời nói khi ấy của cậu không hề nể nang người đàn ông chút nào. Yến Lâu Y vốn dĩ đã rất cao ngạo, tuy hắn ta không so đo thiệt hơn với cậu, nhưng trong lòng hẳn cũng sẽ cảm thấy có hơi tức giận.

Hệ thống 661 dường như vẫn không nghe thấy thiếu niên, nó lí nhí nói nhỏ: "Tôi mới nhập thêm một lô vào cửa hàng hệ thống. Thuốc thu nhỏ, chuyên dùng để chăm sóc nơi riêng tư, giúp se khít và làm hồng vùng kín."

"Bùm" một tiếng, mặt Khương Ngâm nhanh chóng đỏ bừng lên, cậu vừa thẹn vừa giận đáp: "Cậu... cậu mua cái này làm gì?"

Bây giờ Khương Ngâm xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui tọt luôn xuống đất! Ai đó có thể nói cho cậu biết rốt cuộc thì Yêu tổng đã phải trải qua những chuyện gì không hả?

Hệ thống 661 gần như chết lặng, nó đã quá quen với việc nhìn thấy hình ảnh mosaic tràn màn hình, bèn lạnh lùng nói: "Hay cậu muốn kem bôi trĩ? Chọn một đi."

Khương Ngâm: "........."

Khương Ngâm chậm rãi thở hắt ra, cảm giác nóng ran trên mặt cuối cùng cũng giảm bớt. Một lúc sau, cậu ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ thản nhiên nói, "À thì... cứ lấy thuốc thu nhỏ vậy."

Cái tên "kem bôi trĩ" kia, cậu thật sự không thể nào thốt ra được.

"Ting —— Thuốc thu nhỏ, năm bình, đã khấu trừ hai trăm điểm!" Hệ thống 661 thông báo bằng giọng nói máy móc đều đều, nhưng chẳng hiểu sao Khương Ngâm lại nghe ra ý vị châm biếm ẩn bên trong.

Cậu sờ sờ mũi, "Tui nhất định sẽ tuân thủ theo cốt truyện."

Hệ thống 661, "Ha ha."

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

Mấy ngày nay, Lâm tú tài không đến dạy, nghe đâu vì mẹ góa ở nhà hắn đổ bệnh.

Học phí của Khương Ngâm vốn chẳng nhiều bao nhiêu, hơn nữa cậu cũng không có ý định thi cử để đạt công danh gì, thế nên thiếu niên đang rất thoải mái tận hưởng vài buổi nghỉ ngơi cho khuây khỏa đầu óc.

Lần trước cậu đã hứa sẽ lấy lục lạc phỉ thúy về, nhưng cuối cùng vẫn bỏ quên mất.

Lần này, trên đường về nhà, Khương Ngâm đã đặc biệt ghé mua một món quà nhỏ xem như lời xin lỗi. Đó là một chú cá vàng có kích thước chỉ cỡ nắm tay trẻ con, phần bụng mập mạp tròn tròn, trông vô cùng đáng yêu.

Dù không thể sánh được với chiếc chuông ngọc của đối phương, nhưng dẫu sao ông chủ cũng nói nó được làm từ vàng mười. Lúc trả tiền Khương Ngâm còn đứng xót của một hồi lâu cơ đấy.

Cậu sang gõ cửa sân bên cạnh, định đưa nó cho Kha Đàm.

Lúc bước vào, bên trong đã có một nhóm người đang đứng tấn luyện tập, trên tay họ ôm tảng đá lớn, mồ hôi chảy ròng ròng khắp làn da màu đồng cổ. Kha Đàm đứng ngay chính giữa hàng, hắn cầm gậy gộc đi tới đi lui, thi thoảng lại chỉnh sửa tư thế của họ cho đúng, gương mặt ấy thế mà toát lên vẻ nghiêm nghị hiếm có.

Khương Ngâm đứng nhìn một lúc. Hình như Kha Đàm có đưa mắt thoáng qua thiếu niên, hoặc có lẽ là không phải. Thế nhưng, vài anh trai áo đen gần đấy chỉ vừa quay qua cười với cậu thì đã nhanh chóng bị hắn ta lên tiếng quát mắng.

Từ xa xa, dường như Khương Ngâm bắt gặp Kha Đàm quay qua lườm mình một cái.

Khoảng độ vài phút sau, Kha Đàm đứng phía trước đội ngũ, lớn giọng thông báo rằng đã đến giờ nghỉ ngơi một nén nhang. Sau đó, nhóm người dần dần di tản, người thì uống nước, người thì lau mồ hôi.

Khương Ngâm vừa thấy hắn ta ngồi xổm xuống cọc gỗ phe phẩy ống tay áo quạt gió, cậu liền tung ta tung tăng chạy tới, "Kha đại ca, ngươi có nóng không? Để ta lau mồ hôi cho ngươi nhé?"

Kha Đàm rõ ràng cũng luyện tập cùng mấy anh trai áo đen kia, song chẳng hiểu sao da hắn ta vẫn cứ trắng nhất, phơi nắng nhiều mà không tài nào sạm nổi. Khương Ngâm ghen tị nhìn nhìn hắn, rồi lấy một chiếc khăn nhỏ ra từ trong tay áo.

Chiếc khăn có màu vàng cam, chất liệu rất bình thường, nhưng ở góc dưới được thêu một nhành hoa đào, tô điểm thêm phần lịch sự và tao nhã.

Kha Đàm chỉ thấy một làn hương thơm xộc vào khoang mũi, gương mặt bỗng dưng nóng lên, hơi ấm từ ngón tay đối phương truyền qua lớp khăn mỏng, nhẹ nhàng chạm vào làn da. Hắn theo phản xạ bắt lấy cổ tay Khương Ngâm, "Ngươi định làm gì?"

"A!" Khương Ngâm bị sức lực của hắn làm đau, cậu khẽ kêu lên một tiếng ngạc nhiên. Thiếu niên nhíu mày trách móc, "Kha đại ca, ta chỉ muốn lau mồ hôi giúp ngươi thôi, ngươi căng thẳng như thế làm gì!"

Đúng vậy, hắn phản ứng lố như thế làm gì?

Kha Đàm vô thức vuốt vuốt xúc cảm mịn màng trong tay mình, bỗng chốc nhận ra hắn vẫn còn đang nắm tay Khương Ngâm. Nơi ấy vừa trắng trẻo vừa mảnh khảnh, chẳng khác nào tay của con gái. Không biết đã nghĩ đến điều gì, Kha Đàm lại đột ngột hất tay cậu ra.

"Ngươi!" Khương Ngâm lập tức trừng mắt nhìn đối phương. Người này làm sao vậy? Cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy. Nếu không phải vì hôm nay cậu đến đây để nhận lỗi, thì cậu đã không thèm để ý đến hắn ta từ lâu.

"Khụ khụ." Kha Đàm giơ tay lên che miệng, ho khan vài tiếng, ngượng ngùng hỏi, "Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

Bình thường thằng nhóc này toàn gọi thẳng tên hắn, hoặc kêu là "Kha Đàm tiểu ca", nay lại vâng lời gọi là "Kha đại ca" cơ đấy. Có vấn đề! Chắc chắn có vấn đề!

Vừa nhắc đến việc chính, Khương Ngâm liền quay về dáng vẻ tươi cười vui vẻ, cậu ngoan ngoãn ngồi ghé vào Kha Đàm, "Kha đại ca, chuyện lần trước là do ta không đúng. Ta không nên đem quà ngươi tặng cho người khác. Ngươi đừng giận ta nữa, được không?"

Cả người thiếu niên nghiêng tới gần, sắp sửa dán sát lên mặt Kha Đàm. Trong tay cậu đang nâng niu một vật nhỏ, động tác cẩn thận như đang hiến dâng bảo bối, "Tha cho ta đi mà, Kha đại ca. Ta đã biết sai rồi, có được hong?"

Giọng điệu mềm mỏng kéo dài thật dài, hết sức nũng nịu êm tai.

Kha Đàm lại bất giác nhớ đến bức tranh giả nữ kia. Chiếc váy lụa xanh mềm mại tựa lá sen khẽ lay động, rung rinh bồi hồi ở cả từng nhịp đập thổn thức nơi đầu quả tim. Có lẽ là do tiết trời vào hè quá mức oi bức, bởi hắn thậm chí còn có thể nghe rõ tiếng reo hò dữ dội đang căng tràn ngay trong lồng ngực mình, cứ thế vang vọng, cứ thế rộn ràng.

Phảng phất như bao nhiêu ve kêu cả vạn mùa hạ đều gói gọn lại trong một khoảnh khắc hiện tại.

Trên người hắn vẫn còn mồ hôi, mà thân hình mềm mại như ngọc của thiếu niên nọ lại liên tục áp sát, càng làm hắn nóng hơn. Kha Đàm lui ra phía sau một bước, lúc này mới nhìn rõ món đồ nằm trong tay Khương Ngâm.

Trên làn da trắng trẻo mịn màng là một chú cá vàng mập mạp, phát sáng ánh vàng rực rỡ.

Quả thật là rất... rất lóa mắt.

Kha Đàm đã làm thống lĩnh bao nhiêu năm rồi, có món lễ vật xa hoa gì mà chưa từng thấy qua, nhưng đúng là hắn chưa bao giờ nhận được món quà nào "thực tế" thế này.

"Ngươi có thích hong?" Ánh mắt Khương Ngâm toát lên vẻ bướng bỉnh, cứ như cậu phải nghe được câu trả lời mình muốn mới thôi.

"Thích, thích lắm..." Kha Đàm ngơ ngác nói.

Khương Ngâm lập tức ưỡn ngực đầy kiêu ngạo. Thấy chưa, trên đời này làm gì có ai không thích vàng chứ? Méo có! Cho nên đây chắc chắn là món quà không thể từ chối được.

Tui thông minh quá đi!

Kha Đàm nhìn bờ môi hết đóng rồi lại mở của thiếu niên, đầu hắn bỗng loé lên một ý nghĩ kỳ lạ: Môi cậu hồng như vậy, chẳng lẽ lúc giả trang thành nữ cũng tô son sao?

Mãi đến khi âm thanh trong sân bỗng trở nên náo nhiệt hẳn lên, nhóm thanh niên mặc đồ đen đã trở lại vị trí để tiếp tục luyện tập, Kha Đàm mới như chợt sực tỉnh, đột ngột đứng bật dậy.

Hắn đang huấn luyện mà lại nghĩ về son môi, đúng là không thể hiểu nổi!

"Ta đi trước đây, ngươi cứ tự chơi đi." Kha Đàm vừa dứt lời đã vội xoay người, bóng lưng thoáng mang chút vẻ hoảng hốt.

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

Không có ai trò chuyện cùng, Khương Ngâm bắt đầu cảm thấy hơi chán, bèn chạy đến thư phòng Quý Linh Lang đọc sách. Nói là đọc sách thế thôi, nhưng thật ra dần dần cậu đã chuyển thành thì thầm.

Qua một thời gian nữa, âm lượng của cậu càng lúc càng nhỏ đi. Thiếu niên vốn giỏi nhất là giở trò gian dối giả vờ giả vịt, chỉ mấp máy miệng khe khẽ, thi thoảng phát ra vài tiếng lẩm bẩm mơ hồ, chẳng nghe ra được dù chỉ một chữ.

Quý Linh Lang gọi cậu đến cũng không phải vì thật sự muốn nghe Khương Ngâm đọc sách. Thấy cậu làm bộ làm tịch, hắn cũng để mặc cho cậu diễn.

Khương Ngâm mới phát hiện ra rằng trên giá sách của Quý Linh Lang có khá nhiều thứ hay ho, không chỉ mỗi sách về lễ nghi hay thơ ca mà còn có cả những ghi chép du ký và truyền thuyết dân gian. Trong đó, câu chuyện về hoàng bì tử* nhập hồn là khiến cậu không khỏi rùng mình khiếp vía, bất giác hô lên một tiếng kêu kinh ngạc.

*黄皮子 — Hoàng Bì Tử là một loài quái vật xuất hiện trong tác phẩm Mộ Hoàng Bì Tử.

Đặc điểm nổi bật của Hoàng Bì Tử là sự ranh mãnh và khả năng "hiểu được lòng người". Chúng không chỉ được miêu tả như loài chồn thông thường mà còn mang tính chất huyền bí, thường xuất hiện trong các truyền thuyết dân gian Trung Quốc.

Thư phòng vốn yên tĩnh cực kỳ, Quý Linh Lang đang tập trung suy nghĩ công vụ thì bỗng nghe thấy giọng của Khương Ngâm.

Vừa quay đầu lại, thiếu niên nọ đã giơ tay lên che miệng, vẻ mặt sợ hãi xen lẫn cùng ngượng ngùng. Người đàn ông bật cười, vẫy tay về phía cậu, "Đọc gì mà thú vị thế?"

Khương Ngâm thấy đối phương không nổi giận, bèn mạnh dạn đưa quyển sách qua, "Quý đại nhân, ngài nói xem, chuyện này có thật không?"

Cậu bĩu môi, vẫn còn e sợ về nội dung trong sách.

Quý Linh Lang liếc thoáng qua, hắn cười cười, "Tiểu lang quân sợ mấy thứ đó sao? Chỉ là truyện dân gian mà thôi, thật hay giả đều tùy thuộc vào cách ngươi nghĩ thế nào."

Khương Ngâm lẩm bẩm, "Thật đáng sợ, về sau ta sẽ không dám đi đến những nơi rừng sâu núi thẳm kia nữa." Lỡ như gặp phải hoàng bì tử rồi bị nó mổ bụng thì hỏng mất.

Biểu cảm của Quý Linh Lang vẫn vô cùng bình thản, "Chuyện này có gì đáng sợ đâu."

Có thứ đáng sợ hơn con người được ư?

Khương Ngâm lại tiếp tục đọc sách. Cậu lấy một quyển khác ra từ chiếc giá, lần này là du ký miêu tả phong tục tập quán của địa phương. Trong đó có câu viết: "Bên ngoài Đông Hoa Môn, phố chợ luôn đông đúc nhộn nhịp nhất, bởi mọi hoạt động mua bán trong hoàng cung đều diễn ra tại đây. Từ đồ ăn thức uống, các loại hoa quả theo mùa, cá, ba ba, cua, thịt cút khô hay thỏ khô; cho đến các món đồ ngọc ngà quý giá, quần là áo lụa... tất thảy đều là những sản vật độc đáo nhất của thiên hạ."

Ngoài ra: "Mùa hè thì có ma phụ da gà, thức uống làm từ thạch mịn, kẹo xiên bọc đường, viên bánh lạnh băng tuyết, thạch pha lê hạt dẻ xà phòng, đu đủ ngâm lạnh, đu đủ làm thuốc, hạt kê nhồi đường, đậu xanh,..."

"Đến đông lại có những món như thỏ quay, thịt heo nướng vừa chín tới."

Khương Ngâm đọc mà hoa cả mắt, ngẫm lại mới phát hiện quyển sách này đang miêu tả kinh thành. Trong lòng cậu không khỏi ngứa ngáy, liền cất tiếng hỏi Quý Linh Lang đang ngồi đối diện, "Quý đại nhân, kinh thành thật sự có nhiều món ngon như vậy sao?"

Có rất nhiều cái tên cậu chưa từng nghe qua lần nào, chứ đừng nói đến việc đã nếm thử hay chưa.

Quý Linh Lang nghiêng người, nhìn quyển sách quen thuộc trong tay Khương Ngâm, khóe môi nhẹ cong lên. Đôi mắt đào hoa rúng động lòng người khẽ híp lại, hắn lười biếng tựa lưng ra sau ghế, ngón tay chậm rãi gõ nhịp lên mặt bàn, "Đương nhiên. Kinh thành là nơi đóng đô của hoàng đế, bảo vật năm châu bốn bể đều tề tựu về đó."

Quý Linh Lang nghĩ thầm, nơi ấy còn là chốn tụ hội của hằng hà sa số những kẻ quyền quý. Vừa bước ra đường, vô tình đụng phải một người thôi cũng có thể là công tử hay thiếu gia nhà vị đại thần nào đó, không có chỗ dựa thì chỉ có nước quỳ gối mà chịu.

Khương Ngâm thở dài, cậu vuốt cuốn sách trong lòng, bỗng cảm thấy có chút mong ngóng.

Sắc trời đã dần tối, thiếu niên thậm chí còn nghe được âm thanh ồn ào ở ngoài sân, hình như nhóm các anh trai đã luyện tập xong, đang chuẩn bị tắm rửa.

Lòng cậu rục rịch nảy lên một ý tưởng, muốn ra ngoài xem thử.

"Quý đại nhân, ta đi đây." Khương Ngâm bèn đặt sách về chỗ cũ, định đóng cửa lại cho đối phương.

Không ngờ Quý Linh Lang lại đột nhiên lên tiếng: "Trời cũng tối rồi, để ta tiễn ngươi ra cổng."

Khương Ngâm nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói thầm: Gần thế này còn cần phải tiễn sao? Bước vài bước thôi là tới cửa rồi.

Trong sân, những chiếc đèn lồng được thắp sáng thành từng chuỗi dưới hành lang, ánh nến mờ nhạt bao phủ khắp khuôn viên xung quanh. Đám thanh niên vừa mới huấn luyện xong đang nhễ nhại mồ hôi khắp người, tay đồng loạt bưng theo chậu nước.

Kha Đàm đứng ngay phía trước bọn họ, hắn lạnh mặt quát lớn, "Trong phòng còn có khách, chờ khách đi rồi mới được tắm."

Có người hô một câu, "Đều là đàn ông cả, sợ gì chứ! Thống lĩnh, mấy huynh đệ sắp nóng chết rồi. Hay là cứ để bọn ta tắm trước đi, cùng lắm thì bọn ta sẽ ở yên trong lều, tuyệt đối không bước ra ngoài nửa bước."

Kha Đàm nhìn đám người trong sân, ai nấy đều trần trụi ướt đẫm, sắc mặt hắn lập tức tối sầm lại. Nếu lát nữa Khương Ngâm đi về, chẳng phải cậu sẽ thấy hết cả sao? Thế nên, hắn vẫn tiếp tục răn đe, trong tông giọng lạnh lùng mang theo ý tứ không cho phép từ chối: "Mặc quần áo vào ngay! Chốc nữa rồi hẵng tắm!"

Được rồi, ngươi là đại ca, ngươi nói gì chẳng được.

Thấy thống lĩnh có vẻ sắp nổi giận, đám người bên dưới không dám nhiều lời nữa, xô xô đẩy đẩy nhau lùi về sau. Chỉ một lúc, xung quanh đã trống rỗng không còn một bóng dáng nào.

Đến khi Khương Ngâm vội vàng bước ra, trước mắt chỉ còn là khoảng sân vắng lặng. Cậu lập tức kéo tay áo Kha Đàm, "Mọi người đâu mất rồi? Không phải họ mới nói sẽ tắm ở sân luôn sao?"

Mấy anh trai cơ bắp của cậu đâu? Ơ kìa!?

Kha Đàm đen mặt, gạt tay thiếu niên ra, "Ngươi đang chuẩn bị về còn gì? Sao còn không mau đi đi." Đứng nói lảm nhảm linh tinh gì đấy, chuyện này có gì đáng để ngươi xem à?

Hắn ta vừa lùi lại đã thấy Quý Linh Lang đứng sau Khương Ngâm, bèn vội cúi đầu hành lễ.

Nam nhân nọ chỉ nhìn lướt qua thiếu niên bằng ánh mắt sâu xa, Quý Linh Lang nhẹ giọng cất lời: "Đi thôi, chẳng phải trời đã tối rồi sao?"

Khương Ngâm ậm ừ sực tỉnh, nhanh chóng bước lên phía trước.

Ra đến cửa, cậu vẫy vẫy tay bảo Quý Linh Lang đừng tiễn nữa, tự cậu có thể đi được.

Chân trời lúc này đã bắt đầu xuất hiện những đám mây đen nặng nề, vô hình trung mang lại cảm giác âm u lạ kỳ. Có lẽ ngày mai sẽ đổ mưa. Mùa hè mà, đã không mưa thì thôi, chứ một khi mưa thì xối xả như trút nước. Bức màn xanh đen trên cao dần dần hạ xuống, lá cây xào xạc hai bên khẽ lay động theo cơn gió mát vừa thoảng qua.

Quý Linh Lang dõi mắt theo bóng dáng thiếu niên đang sắp sửa khuất dạng, hắn bỗng nhiên cao giọng gọi, "Đào Hoa cô nương?"

"Ơi!" Khương Ngâm thuận miệng đáp lại người đàn ông.

Thanh âm trong trẻo của tuổi trẻ nghe êm tai vô cùng, cậu vừa trả lời vừa nghịch một cọng cỏ đuôi chó chẳng biết đã nhặt từ đâu ra, dáng vẻ ung dung vẫn hết sức thoải mái. Thế nhưng, ngay khi mới dứt câu, Khương Ngâm liền lập tức phát hiện ra điều không ổn.

Toàn thân cậu nhanh chóng cứng đờ.

Không khí như đông đặc. Gió cũng ngừng thổi.

Đêm nay, vầng trăng lành lạnh trên cao ôn hoà chiếu rọi xuống mặt đất, vài loài côn trùng không biết tên râm ran mãi bên bụi cỏ chẳng chịu dừng, tiếng kêu vụn vặt càng trở nên rõ ràng hơn trong cái lạnh thoang thoảng của mùa hè.

Một giọt mồ hôi bất chợt lăn dài trên trán Khương Ngâm, tim cậu đột nhiên hẫng mất một nhịp.

Cơn gió đêm lại thổi đến, phần phật luồn qua lọn tóc đen rối bời. Đầu óc cậu dường như cũng trống rỗng theo, nhưng chỉ trong tích tắc, hàng ngàn hàng vạn ý nghĩ đã đồng loạt chồng chéo lên nhau.

Thiếu niên cứ thế mà chậm rãi đối diện với đôi mắt đa tình cười như không cười của người phía sau.

"Đào Hoa... cô nương?"

. ݁₊ ⊹ . ݁˖ . ݁

【 Tác giả có lời muốn nói 】

Thân phận... bị lộ roài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.