Chương 87.
Editor: hatrang.
---
Gió thổi nhẹ nhàng trong con hẻm cổ, lướt qua khoảng sân đầu phố, nơi mái hiên chạm trổ đã bị thời gian làm mờ đi vẻ đẹp năm xưa. Đêm qua trời mưa rả rích, giờ đây khắp nơi đọng toàn vũng nước, những bông hoa trắng không biết tên rụng đầy đất. Các cụ già đang ngồi trên bậc cửa trò chuyện, còn lũ trẻ con thì chạy nhảy đùa giỡn trong ngõ nhỏ.
Khương Ngâm nâng váy bước đi, không cẩn thận giẫm phải một vũng nước, làm vài giọt bùn bắn lên tà váy.
“Úi!” Cậu đau lòng nhìn chiếc váy của chính, vừa mới mua hôm qua luôn đó...
Nhưng vì đang vội nên thiếu niên chỉ lau sơ qua rồi cẩn thận chạy ra ngoài hẻm. Hôm nay cậu dậy hơi muộn, lỡ quên mất lời Ngọc Nương dặn phải đến sớm một chút.
Ngõ nhỏ quanh co khúc khuỷu, vừa sâu vừa hẹp, từng phiến đá xanh xếp nối tiếp nhau, còn có cỏ dại mọc lên từ mấy khe hở ở góc tường, tô điểm thêm vài phần thú vị cho con hẻm xám xịt.
Đi vào một con hẻm, rồi lại rẽ sang một con hẻm khác.
Đến lối ra, cuối cùng cũng nhìn thấy Quỳnh Hoa Lâu nằm phía đối diện đường. Khương Ngâm vội vàng chạy qua, nhưng đúng lúc có một người khác cũng đang muốn vào, thế là cả hai vô tình đâm sầm vào nhau.
“A!” Cậu ôm đầu lùi về phía sau một bước, suýt nữa té ngã, may đối phương kịp đỡ cậu lại.
“Vị cô nương này, ngươi không sao... ơ, Đào Hoa cô nương, là ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-vai-phu-cua-van-nhan-me/3559679/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.