Editor: hatrang.
---
Khi Khương Ngâm đỡ eo bước ra khỏi phòng, cậu gần như không thể đứng vững nổi.
Thiếu niên nhớ đến lúc rời đi, nam nhân nằm trên giường lười biếng chống tay lên đầu nhìn sang, quần áo xộc xệch, trong mắt tràn đầy nét trêu chọc, “Đào Hoa cô nương, em còn chưa lấy châu báu của em...”
Hắn vươn tay ra, khớp xương thon dài nhẹ móc vài chuỗi ngọc rồi đung đưa qua lại, phần đuôi nhỏ giọt chất lỏng trong suốt, chậc, thật là khơi gợi biết bao suy tưởng không đứng đắn.
Khương Ngâm đỏ bừng má cái “bùm”, “Không, không cần đâu...”
Dù da mặt dày đến mấy, cậu cũng không thể cầm thứ từ nơi đó về được, huống hồ nó vẫn còn dính dịch thể trong người mình. Tất cả là do Yến Lâu Y! Ai bảo hắn nói cái gì mà “em ăn được bao nhiêu thì ta tặng em bấy nhiêu” chứ.
Khương Ngâm không dám nhìn vào đôi mắt mỉm cười của đối phương nữa, vội vàng che áo chạy trốn.
Đúng vậy, cậu không có tiền đồ như thế đó.
Vừa ra đến cửa, cơn xấu hổ qua đi, cậu lại bắt đầu cảm thấy hối hận. Yến Lâu Y đã cho mình lấy rồi, sao cậu không biết tranh thủ cơ hội cơ chứ! Hàng chùa mà không nhận!
Chân Khương Ngâm vẫn còn hơi bủn rủn, phải vịn vào lan can gỗ đỏ mới bước từng bước thật chậm được, rồi đột nhiên thiếu niên trông thấy một người đang đi xuống từ khúc ngoặt cầu thang.
“Đào Hoa cô nương!” Người kia cũng vừa phát hiện ra cậu, lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-vai-phu-cua-van-nhan-me/3562879/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.