Khương Ngâm bước vào sân nhà bên, con vẹt dưới hành lang nằm ườn trong lồng, béo tốt tròn trịa, sống cuộc sống sung sướng cực kỳ.
Cậu nói với hệ thống: "Yêu tổng, cậu nhìn xem, làm vẹt tốt biết bao, thức ăn ngon dâng tận miệng, còn không bị làm thịt giống như lợn, muốn ngỏm lúc nào thì ngỏm, sướng thật đấy."
Tui cũng muốn làm sâu gạo cả đời.
Với cái tư tưởng không biết cầu tiến này, mai sau cậu mà làm quan chắc chắn sẽ là tham quan, bước vào đời thì trở thành sâu mọt, tóm lại, là một kẻ vô dụng chỉ biết hưởng thụ suốt ngày. Thế nên cậu có chút mong chờ cuộc sống xa hoa trong hoàng cung tương lai, chỉ việc ăn chơi hưởng lạc, thật tuyệt.
Hệ thống 661 hơi cạn lời: "Vậy đến lúc làm nhiệm vụ tôi sẽ chọn cho cậu một thế giới động vật, thế nào? Để cậu trải nghiệm cảm giác ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn."
Khương Ngâm có chút dao động, nhưng vẫn ngại ngùng từ chối: "Thôi khỏi, tui sợ nhỡ đâu xuyên thành một bia đỡ đạn si tình nào đó nữa, tui tạm thời chưa thể chấp nhận được việc giao phối với động vật."
Hệ thống 661: "........" Thật không? Tôi thấy mặt cậu có vẻ chờ mong lắm mà?
Khi đi đến cuối hành lang, đột nhiên có vỏ hạt rơi thẳng trúng đầu thiếu niên. Cậu kêu lên “ui da” một tiếng, ôm đầu nhìn qua, thấy một đôi chân dài đang đung đưa trên mái nhà. Kha Đàm vẫn mặc bộ đồ đen quen thuộc, vô cảm nhìn lại, tay liên tục tung hứng thứ gì đó.
Quan sát kỹ một chút, chính là loại vỏ hạt mới hạ cánh xuống đầu cậu.
Mặt mày Khương Ngâm tái mét, tức giận chất vấn: "Này, ngươi ném ta làm gì? Ngươi cố ý phải không?"
Đối phương là người biết võ, lại còn làm việc dưới trướng Quý Linh Lang, chắc chắn mắt không thể nào kém đến mức đó được, rõ ràng là cố tình.
"Đưa đây."
"Cái gì?" Khương Ngâm ngẩng đầu, thấy gương mặt lạnh lùng như xác chết của Kha Đàm. Đối phương đang đưa tay về phía mình, cậu có chút khó hiểu, bèn hỏi: "Ngươi muốn gì?"
"Chuông phỉ thúy." Hắn lạnh lùng thốt ra ba chữ.
Động tác thiếu niên tức khắc cứng đờ, hai má nóng bừng lên, cậu giả ngu giả ngơ nói: "Không phải ngươi đã tặng cho ta rồi ư, sao còn đòi lại?"
Cậu đã đưa nó cho Quý Linh Lang mất, có đâu mà lấy ra chứ.
Xấu hổ quá... xấu hổ quá...
Khương Ngâm cúi đầu nhìn quanh, mặt đỏ như mông khỉ. Phải làm sao đây, phải làm sao đây, lúc trước mình nghĩ gì mà lại đi tặng chuông, giờ người ta đến đòi thì biết nói sao.
"Quả nhiên ngươi đã đưa cho hắn." Kha Đàm trả lời, tông giọng dường như đang giận dỗi, hắn xoay người bay đi, bóng đen chớp nhoáng biến mất tại chỗ.
"Này! Này! Kha Đàm..." Nhưng dù Khương Ngâm có gọi thế nào, người cũng đã rời khỏi.
Hỏng bét, anh trai nhỏ Kha Đàm giận rồi.
Xong đời rồi.
Khương Ngâm vỗ vỗ mình, nghĩ thầm, thôi vậy, lát nữa vẫn nên hỏi Quý Linh Lang xin lại chuông cho đối phương.
Lúc vào nhà, Quý Linh Lang đang ngồi trước bàn, có chút ngẩn ngơ, không biết đang nghĩ gì. Trên bàn bày một đĩa nho căng mọng như vừa được ướp lạnh trong nước giếng, quả nào cũng to tròn óng ánh, toả ra tia sáng tím nhạt huyền ảo.
Đầy đặn trong veo tựa những viên ngọc trai tim tím, khiến ai nhìn cũng phải thèm thuồng.
Sau khi gửi bức thư kia, phía kinh thành đột nhiên sai người thúc ngựa đưa một đĩa nho đến. Quý Linh Lang vừa thấy giống nho này liền biết đây là cống phẩm ngoại quốc dâng lên năm nay. Những vùng đất bên ngoài nắng gắt chói chang, trái cây trồng ra còn ngọt hơn trong nước.
Người đến đưa cho hắn một bức thư, bên trong chỉ đích danh đĩa nho này dành cho ai. Quý Linh Lang nhớ lại bức thư đã gửi đi lần trước, chẳng lẽ chỉ vì Khương Ngâm đã vẽ một chùm nho?
Nam nhân đột nhiên bật cười, không rõ là đang chế nhạo kẻ nào.
Khương Ngâm nhẹ nhàng gõ cửa, vừa mở ra đã thấy vẻ mặt cười đến rợn người của công chính, cậu chợt không biết có nên vào hay không, "Quý đại nhân, ta vào được không?"
"Vào đi." Hắn tùy ý đáp, dường như cũng không có gì bất thường.
"Quý đại nhân, hôm nay ta vẫn đọc sách cho ngài sao?" Khương Ngâm hỏi.
Quý Linh Lang khẽ nâng mắt, đôi đồng tử đen nhánh lặng lẽ quan sát thiếu niên một lúc, rồi mới dùng cây quạt gõ nhẹ lên bàn, chỉ vào chiếc đĩa, giọng điệu nhuốm vẻ lười biếng, "Không vội, ăn nho trước đã."
Vẻ mặt Khương Ngâm vui mừng vô cùng: "Cho ta sao?"
Thật ra cậu đã sớm để ý đến đĩa nho trên bàn rồi, thèm tới mức nhỏ dãi luôn, không ngờ còn có phần của mình.
Nhưng vừa bưng lên đã bắt gặp gương mặt tươi cười của Quý Linh Lang, chẳng hiểu sao thiếu niên lại thấy lạnh lẽo lạ kỳ, bèn do dự một chút rồi đặt xuống, "Thôi, ta không ăn đâu."
Nhìn ánh mắt như muốn đâm thủng tui của anh, chắc chắn cái này là thụ chính đưa đến.
Nam nhân khẽ khựng lại, có lẽ không ngờ cậu sẽ từ chối, nụ cười trên môi hắn nhạt đi, ẩn chút ý tự giễu bản thân, "Ăn đi, không cần để ý đến ta."
Dù sao cũng là do người nọ tự tay chuẩn bị cho ngươi, không biết trên đường đã chết mấy con ngựa rồi mới giữ được hơi lạnh khi đưa đến đây.
Thấy đối phương nói vậy, Khương Ngâm cũng không tiện từ chối nữa. Trong lòng cậu vui vẻ hết sức, lon ton bưng đĩa ngồi lên chiếc ghế nhỏ bên cạnh ăn.
Quả nho trơn trơn mượt mượt, vừa bóc vỏ bỏ vào miệng, nước sốt ngọt ngào thơm nồng lập tức lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, hương vị tuyệt hảo trực tiếp đánh thẳng vào vị giác, ngon cực kỳ.
Áu áu, ngon quá!
Khương Ngâm ăn một quả, đôi mắt liền rực sáng, lại nhanh chóng hái thêm vài trái bỏ vào miệng.
Quý Linh Lang nhìn thiếu niên ăn vui vẻ như vậy, chẳng khác nào đang thưởng thức mỹ vị nhân gian, chút khó chịu trong lòng nãy giờ bỗng tan biến. Hắn tức giận với một đứa trẻ làm gì chứ, trên mặt lại khôi phục nụ cười bình thản.
"Ăn một quả nho thôi mà ngươi đã vui đến vậy sao?" Nam nhân khẽ nhướng mày.
Khương Ngâm liếm liếm ngón tay, giọng lúng búng không rõ, "Chưa từng ăn nho nào ngọt như vậy." Nơi đây vốn là trấn nhỏ miền quê, có vài nhà cũng trồng nho trong sân, nhưng thiên về vị chua nhiều hơn, còn hơi chát nữa, không bằng loại thịt quả mịn màng này.
Quý Linh Lang dường như cũng nhẹ bật cười một tiếng, "Đây chỉ là một giống nho thôi, còn có loại ngọt hơn nhiều." Hắn nhớ trước kia trong cung có cả Hồng Bảo Thạch, Xích Hà Châu, Kim Thủ Chỉ,... Vị kia không thích ăn đồ ngọt quá như thế, thường ban thưởng cho các đại thần thân cận, phu nhân và tiểu thư trong nhà họ đều rất thích.
Khương Ngâm ăn xong liền bắt đầu làm việc, cậu lấy cuốn sách trên giá xuống, tiếp tục đọc đoạn còn dang dở lần trước.
"Hôm nay hôm nao, lênh đênh giữa dòng. Hôm nay ngày nào, thuyền quyện bóng chàng. Xấu hổ phận hèn, chẳng dám mong chi. Tơ tình vấn vương, bởi duyên gặp gỡ. Trên núi có cây, trên cây có cành..."
Đang đọc, thiếu niên bỗng cảm thấy có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Khương Ngâm ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với đôi con ngươi đào hoa đong đầy tình ý của Quý Linh Lang. Nam nhân tựa đầu lên tay, mỉm cười nhìn cậu, chậm rãi nối tiếp câu thơ tiếp theo: "Trên núi có cây, trên cây có cành, lòng ta yêu chàng mà chàng nào đâu hay."
"Khương tiểu lang quân, sao không đọc nữa?"
Trong lòng như bị ai đó chạm nhẹ một cái, chỉ cảm thấy người nọ cười lên thật đẹp. Khương Ngâm ngây ngốc lặp lại: "A... a, ta đọc... ta đọc..."
Nói mãi mà vẫn ngơ ngác nhìn đối phương, sách trong tay rơi xuống cũng không biết.
Quý Linh Lang thấy vậy, ý cười trong mắt càng thêm nồng đậm. Hắn đã sớm phát hiện vị Khương tiểu lang quân này dường như đặc biệt thích khuôn mặt của hắn, vừa thấy hắn cười là liền mê muội không biết đường về.
Tuy nhiên, Quý Linh Lang không hề ghét điều đó, chẳng phải như vậy càng có lợi cho kế hoạch của hắn sao?
"Tiểu lang quân, ngươi đã từng đến kinh thành chưa?" Nam nhân dùng giọng điệu dụ dỗ hỏi.
"A— à, chưa." Khương Ngâm mất một lúc mới phản ứng lại đối phương đang nói chuyện với mình, cậu bèn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ta chưa từng đến kinh thành, thậm chí còn chưa ra ngoài trấn Tiểu Hà bao giờ."
"Quý đại nhân thì sao?" Cậu hỏi.
Quý Linh Lang đáp: "Đương nhiên là rồi, bọn ta đến từ kinh thành, Khương tiểu lang quân chưa đi thì thật quá đáng tiếc."
Nam nhân chậc lưỡi thở dài, cứ như thiếu niên đã bỏ lỡ điều gì đó rất mực thú vị.
Khương Ngâm vốn trẻ con, nghe xong lập tức bị thu hút, "Quý đại nhân, ngài kể cho ta nghe kinh thành trông như thế nào đi?"
Quý Linh Lang nói: "Đèn lồng rực sáng đêm trăng, hoa nở giữa mùa tuyết rơi, cầu khéo trèo cao, bơi hồ dạo vườn. Đưa mắt lên thấy lầu son gác tía, rèm ngọc lộng lẫy tung bay. Xe chạm trổ dừng đầy khắp phố lớn, ngựa quý tranh nhau trên đường lộ, vàng ngọc chói mắt, lụa là thơm hương. Tiếng cười nói lanh lảnh muôn hẻm nhỏ, đàn sáo hòa vang mọi tiệm trà quán rượu. Tám cõi tụ hội, vạn nước đều thông. Tập hợp báu vật bốn bể, hội tụ chợ búa; hương vị khác lạ nơi nơi, đều ở nhà bếp. Đèn hoa soi tỏ đường lớn, vui xuân không kể xiết; tiếng tiêu tiếng trống vang trời, nhà nhà đãi tiệc đêm."
"Thịnh thế nhân gian cũng chỉ đến thế mà thôi." Khương Ngâm cảm thán, trong mắt tràn đầy khát khao trông mong, giá như cậu cũng có thể tận mắt chứng kiến thì tốt biết mấy…
"Nếu Khương tiểu lang quân thích, sao không tự đến kinh thành xem thử một chút?" Quý Linh Lang nhẹ nhàng mỉm cười, âm thầm khơi gợi sự hứng thú của thiếu niên, "Kinh thành có nhiều thứ thú vị lắm, một nhân vật xuất chúng như Khương lang quân mà không đi xem thì thật đáng tiếc."
Từ nhỏ, Khương Ngâm đã là cậu trai xinh đẹp nhất trấn Tiểu Hà, những đứa trẻ khác sẵn lòng mang mọi loại vật quý trên đời đến tặng chỉ để được chơi cùng cậu. Vì thế, cậu cũng tự cho rằng bản thân đã thấy không ít thứ tốt.
Nhưng trớ trêu thay, cậu lại không biết cảnh tượng đèn hoa rực rỡ sáng choang qua lời Quý đại nhân là như thế nào, đâu hay khoảnh khắc ngựa quý nối đuôi nhau trông ra sao; cõi lòng cồn cào cứ ngứa ngáy mãi không thôi. Cậu thích áo đẹp ăn ngon, thích xe ngựa chạm trổ tinh xảo mỹ lệ, thích người đẹp nhẹ mỉm cười, càng thích báu vật muôn màu muôn vẻ, cậu có rất nhiều thứ bản thân yêu thích.
Kinh thành trong lời kể của đối phương quả thật là vùng đất thần trong cõi hư ảo của thiếu niên, ngay cả nằm mơ cũng muốn được đến xem!
Nhưng mà –—
"Ta... thôi vậy, ông ta còn ở đây, không thể bỏ ông một mình được. Hơn nữa, đường xá mệt nhọc, ta cũng chưa từng đi xa..." Khương Ngâm càng nói, giọng càng nhỏ dần, cậu thật sự rất muốn đến kinh thành, nhưng hiện thực không cho phép điều đó.
Cậu có chút thất vọng.
Đột nhiên, một đôi tay đặt lên vai Khương Ngâm. Cậu ngẩng đầu, bắt gặp khuôn mặt tuấn tú đến ngạt thở của Quý Linh Lang, đôi đồng tử đào hoa nồng đậm tình cảm cứ như chất chứa ma lực hút thiếu niên vào vực sâu thăm thẳm. Cậu gần như chìm đắm trong biển rộng dịu dàng của đối phương, bên tai là giọng nói nhẹ êm nhuốm chút ý tứ dụ dỗ mê hoặc.
"Không sao cả, Khương Khương, ta có thể giúp ngươi mà."
"Không bao lâu nữa ta sẽ trở về kinh thành, ngươi đi cùng ta chứ? Nơi đó có sương buông bóng cầu, có rèm biếc phất phơ, nhìn đâu cũng thấy lầu xanh gác tía, cả thành phố đầy ắp châu báu lụa là, kỳ trân dị bảo. Không phải ngươi thích kinh thành sao, chẳng lẽ ngươi không muốn xem kinh thành như thế nào?"
"Khương Khương, chúng ta cùng đi thôi..."
Đầu óc Khương Ngâm bỗng chốc trở nên mơ màng, toàn là những viễn cảnh quá đỗi đẹp đẽ mà đối phương vẽ ra. Hình ảnh kinh thành tráng lệ hùng vĩ, phồn hoa lộng lẫy lập tức hiện lên từng chút một: xe ngựa sang trọng, lụa là gấm vóc, và vô số vật quý ngọc ngà.
"Ta... ta muốn, không không không!" Vào giây phút cuối cùng, cậu bỗng bừng tỉnh trở lại, trên mặt lộ vẻ hoảng hốt, "Ta vẫn không đi đâu, đa tạ Quý đại nhân đã giới thiệu cho ta."
Khương Ngâm gấp gáp cáo từ, sợ mình ở lâu thêm nữa sẽ không nhịn nổi.
Góc áo màu vàng cam vội vã chạy ra khỏi cửa, tựa như một con bướm sắp rơi vào lưới rồi lại vùng vẫy vỗ cánh bay đi, vừa hoảng loạn vừa mỹ lệ đến cực độ.
Quý Linh Lang dõi theo bóng lưng thiếu niên rời khỏi, ánh mắt sâu thẳm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]