Khi Khương Ngâm đến sân nhà bên thì đã là buổi trưa.
Có vẻ thiếu niên tới không được đúng lúc cho lắm, mọi người đều đang ăn cơm. Quý Linh Lang ngồi ở một cái bàn riêng, còn Kha Đàm và nhóm mấy tiểu ca ca áo đen thì quây quần bên chiếc bàn tròn gỗ đỏ rất lớn, phía trên bày đầy ắp món ngon, trông có vẻ cực kỳ thịnh soạn.
Khương Ngâm lén lút liếc nhìn một cái, cậu không kìm được nuốt nước miếng. Kha Đàm đang nhai nhồm nhoàm vừa thấy thiếu niên liền đặt chén xuống, lúng búng bảo cậu ăn cùng, các anh trai áo đen xung quanh cũng cười đùa chào đón.
Khương Ngâm thèm muốn chết rồi, nhưng cậu vẫn đưa mắt qua nhìn Quý Linh Lang, dẫu sao thì người này mới là người đưa ra quyết định cuối cùng. May là tâm trạng hiện tại của hắn ta dường như cũng không tồi, nam nhân cười cười nói: “Khương tiểu lang quân cũng ngồi xuống ăn đi, không cần khách sáo.”
Cậu đang nghĩ xem mình nên ngồi ở đâu thì liền thấy Kha Đàm vỗ vỗ người bên cạnh, người đó lập tức dịch sang một bên nhường chỗ cho cậu. Thiếu niên cong mắt vui vẻ, lập tức kéo ghế chạy tung tăng đến ngồi xuống cạnh Kha Đàm.
“Ăn đi, ăn đi!” Bọn họ cụng bát rượu vào nhau, nhiệt tình chào đón Khương Ngâm.
Cậu thẹn thùng mỉm cười với mọi người, rồi nhanh chóng cầm đũa lên gắp đồ ăn. Món nấm sốt cà chua trước mặt phủ một lớp chất lỏng óng ánh đặc sệt, nấm đã được chiên qua dầu, vừa mới cắn một miếng, nước sốt lập tức chảy ra, thật sự quá đỗi thơm ngon đậm đà, dai dai vừa miệng. Còn món đậu phụ nhồi thịt bên cạnh nữa, trắng nõn vuông vắn, chính giữa được chẻ đôi để nhồi đầy nhân. Đây là món ăn khá nổi tiếng trong trấn Tiểu Hà, mềm mà không nát, mùi thịt thơm phức toả ra bốn phía.
Khương Ngâm vui sướng đến híp cả mắt, cậu liếm liếm ngón tay rồi lại cầm một miếng xương lên gặm ngon lành. Kha Đàm ngồi cạnh còn múc cho cậu một chén chè đậu xanh đã được ướp lạnh sẵn trong giếng, mát lạnh sảng khoái cực kỳ, đậu xanh đã được ninh nhừ, uống vào có cảm giác béo béo bùi bùi.
Thiếu niên nọ môi hồng răng trắng, ăn gì cũng làm người ta bất giác cảm thấy thèm thuồng.
Kha Đàm kinh ngạc nhìn Khương Ngâm đã ăn đến bát thứ ba, hắn không khỏi chậc lưỡi lẩm bẩm: “Lạ thật, nhóc này nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, mà sao sức ăn khỏe thế?”
Những binh lính tập chịu lực trong sân cả ngày cũng chỉ ăn đến ba bát là cùng.
Người nọ cứ như con ma chết đói đầu thai vậy.
Chứ gì nữa?
Khương Ngâm có chút ấm ức nghĩ thầm, cậu đã đến thế giới này lâu như vậy mà vẫn chưa được ăn bữa nào ra hồn. Tuy bác Trần rất tốt, nhưng ông lại không hề biết nấu ăn, “hàng nhà làm” thật sự khá… khó diễn tả. Tuy cậu thi thoảng có sang bên thím Lâm ăn ké, nhưng cũng chỉ là những món bình dân của nhà nông mà thôi, rất hiếm khi được ăn thịt.
Vì thế, bữa cơm này khiến thiếu niên vừa ăn vừa rưng rưng nước mắt.
Hu hu hu, ngon muốn khóc…
Thấy Khương Ngâm ăn ngấu ăn nghiến, Kha Đàm thương hại nhìn cậu một cái, rồi gắp thêm cho đối phương một đũa thịt. Sau khi dùng bữa xong, cậu còn đặc biệt ở lại giúp mọi người dọn dẹp bàn ăn, song đang lỡ dở thì đột nhiên bị Quý Linh Lang gọi qua.
“Nhiệm vụ của ngươi bây giờ là hầu hạ trong thư phòng, sao lại chạy đi làm việc bếp núc? Hôm qua cũng không thấy đâu, phải chăng là không muốn làm nữa?” Quý Linh Lang ngồi trước bàn sách, nhẹ nhàng đảo mắt nhìn thiếu niên một cái.
Đâu có đâu! Khương Ngâm vội vàng biện minh.
“Ngày hôm qua... không phải hôm qua trời mưa sao? Ta nghĩ mưa to quá nên... không đến...” Giọng cậu càng nói càng nhỏ, đến chính bản thân cũng không thể tin vào cái cớ này, dù sao hai nhà nằm sát ngay cạnh nhau cơ mà.
“Ồ, ta bảo Kha Đàm qua tìm ngươi, thế mà gõ cửa mãi cũng không thấy ai mở, ta còn tưởng rằng ngươi không có ở nhà chứ?” Quý Linh Lang cười cười nói, khoé môi cong lên mang theo chút ẩn ý không rõ. Hắn lười biếng dựa vào ghế, ngón tay khẽ khàng gõ nhịp, “Có vẻ ta đã nghĩ sai rồi.”
“Ha.. Ha ha...” Khương Ngâm chột dạ sờ sờ mũi, thiếu niên thầm lảm nhảm trong lòng, làm sao có thể để anh biết chuyện tui ra ngoài kiếm thêm tiền được, vì thế cậu liền giả vờ như không nghe thấy, nhanh chóng đổi chủ đề.
“À, nghiên mực của Quý đại nhân đã khô rồi, để ta mài mực cho ngài, lỡ đâu ngài cần thì có mà sử dụng!” Khương Ngâm vội vàng chạy qua, nom có vẻ rất đỗi hăng hái làm việc.
Ai ngờ cậu lại tiếp tục bị Quý Linh Lang gọi: “Nghe nói dạo này Khương tiểu lang quân đang học chữ, đã nhận biết hết được chưa?”
Thiếu niên nhịn không được ngắt lời đối phương, “Tiên sinh đã dạy ta học thơ rồi!”
Hừ, hông có kém cỏi như ngươi nghĩ đâu!
Quý Linh Lang đỡ trán cười, bất đắc dĩ nói: “Vậy thì xin hỏi “Khương tiểu lang quân đã học thơ rồi”, ngươi có thể kể cho ta nghe những gì ngươi được học không?”
Bởi vì hôm qua Lâm tú tài dạy quá nhiều, não Khương Ngâm nhất thời không thể “load” được hết, cậu chỉ nhớ mỗi bài 《 Qua sông hái phù dung 》 mà thôi, thế là thiếu niên bèn chép ra rồi đọc lại, giọng điệu cứng nhắc chẳng khác nào đang trả bài. Đọc được nửa chừng, cậu bỗng bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của đối phương, liền lập tức khựng lại.
“Đọc tiếp đi, sao lại không đọc nữa?” Quý Linh Lang cười nói, tuy vẻ mặt người nọ hết sức nghiêm túc chăm chú lắng nghe, nhưng Khương Ngâm không hiểu sao lại nhìn thấy được sự tức cười trong mắt hắn ta.
Như thể muốn nói rằng: Ta còn tưởng ngươi sẽ tung ra tuyệt chiêu gì, hóa ra chỉ có thế này thôi sao?
Thiếu niên vừa xấu hổ vừa bực mình, hai má tức khắc đỏ lên, hắn ta đang khinh thường ai vậy chứ, cậu bèn hậm hực: “Tiên sinh còn giảng nghĩa cho ta nữa! Ta sẽ nói cho ngài nghe!”
Lần này có vẻ Quý Linh Lang đã thật sự nghiêm túc tập trung, nam nhân thỉnh thoảng gật gật đầu, lúc kết thúc còn khích lệ thiếu niên vài câu.
“Tốt lắm, từ nay ngươi cứ đến đọc sách cho ta nghe, trong tủ ta có rất nhiều sách, mỗi ngày đọc một quyển, coi như ta đang kiểm tra ngươi.”
Khương Ngâm đang yên đang lành bị giao nhiệm vụ đọc sách tỏ vẻ: “........” Ta không cần điều này chút nào.
Sau khi đối phương ép cậu đọc hết một quyển sách xong, Khương Ngâm cuối cùng cũng được tha, cậu đau khổ bước ra khỏi phòng, loạng choạng lảo đảo, cứ như đã bị vắt kiệt sức lực.
Kha Đàm vừa thấy dáng vẻ “sống không còn gì luyến tiếc” ấy thì giật mình, vội chạy nhanh đến đỡ thiếu niên, “Ngươi bị sao vậy?” Trong lòng hắn âm thầm nghĩ ngợi, chẳng lẽ tên nhóc này làm sai chuyện gì nên bị chủ tử phạt?
Khương Ngâm lờ đờ gạt tay hắn ra, không quay đầu lại, đáp: “........ không sao, chỉ là hơi yếu chút.”
Yếu?
Kha Đàm hết hồn hoảng sợ, hai người này làm gì bên trong mà khiến cơ thể Khương Ngâm yếu đi? Hắn đột nhiên rùng mình, bị chính ý nghĩ của bản thân dọa cho kinh hãi.
Không biết con vẹt lông dài bên cạnh làm sao nghe được, nó đập cánh ầm ầm vào lồng sắt, kêu to: “Yếu! Thận yếu! Quác... Thận yếu! Quác quác...”
Kha Đàm lập tức lao đến che lồng lại, hoảng hốt nhìn về phía thư phòng đang đóng kín, nhỏ giọng đe doạ: “Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi be bé cái mồm lại!”
“Nếu để chủ tử nghe thấy, coi chừng ngài lột da ngươi ra!”
Con vẹt dường như đã hiểu lời người nọ, đôi mắt đậu xanh trừng lớn, âm thanh ồn ào tức khắc biến mất trong cổ họng, nó nhanh nhẹn dang cánh lấy ôm lấy thân mình nhỏ bé của bản thân, bắt đầu giả chết.
Kha Đàm lúc này mới buông lồng sắt ra, vỗ vỗ tay áo, trên mặt lộ ra biểu cảm kỳ quái như vừa biết được bí mật gì đó.
---
Còn Khương Ngâm vốn đã đi đến cửa bỗng đột ngột quay đầu lại nhìn thoáng qua một cái, đôi mắt đen láy sâu thăm thẳm, trong lòng lại lần nữa cảm thán, quả nhiên công chính thật tâm cơ.
Dùng cách này thử sức mình, cũng ghê đấy, may mà cậu tuy chẳng biết gì, nhưng rất giỏi ở khoản giả ngu ngơ, “Chậc, đúng là con cáo già.”
Hệ thống 661 vô cùng sốt ruột, “Hai người cứ đề phòng lẫn nhau như vậy là sao, đến bao giờ danh hiệu ‘vừa thấy đã yêu’ của chúng ta mới đạt được đây? Cậu phải cho hắn hiểu được tấm lòng cậu, để hắn biết cậu thích hắn chứ!”
Khương Ngâm bình tĩnh phất tay, “Không vội, tôi chủ động quá rõ ràng rồi. Công chính vô cùng đa nghi, thích mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta, hiện tại chúng ta không được làm gì cả, trước sao giờ vậy, để hắn ta tự điều tiết nhịp độ.”
“Chẳng bao lâu nữa là đến sinh nhật vị kia rồi, công chính chắc chắn sẽ quay về trước ngày đó, người nên nôn nóng là hắn mới đúng. Cậu cứ đợi đi, đợi đến khi hắn không còn kiên nhẫn chơi mấy trò chơi nhỏ này với tôi nữa, thì đó chính là lúc hắn ra tay.”
Hắn sẽ chủ động tới dụ dỗ tôi.
Khương Ngâm khẽ mỉm cười.
---
【 Tác giả có lời muốn nói 】
Mấy bảo bối muốn nhẹ nhàng chứ gì? Ô cê, nhẹ nhàng thì nhẹ nhàng, thế giới này chếc toàn thây, không thảm!!
---
note của editor: thật ra tác giả note ở chương trước cơ nhưng xốp để qua đây cho ló đỡ bị ngắt mạch cảm xúc. lần này tác giả nói chuẩn nha, hê hê hê hê hê=))))))))))))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]