Chương trước
Chương sau
Chương 76: “Cô nương, chiếc trâm này có phải là của ngươi không?”

Editor: hatrang.

---

Quỳnh Hoa Lâu.

Hôm nay là ngày Ngọc Phù Dung lên sân khấu. Điệu múa《 Ngày xuân oanh hót* 》 của nàng nổi tiếng gần xa, xem mãi không chán. Vũ điệu uyển chuyển mềm mại kết hợp với âm nhạc sống động du dương, hoà cùng tiếng hót trong trẻo của chim oanh, thực sự làm người ta mê mẩn, đẹp không sao tả xiết.

*raw là 春莺啭 - Xuân Oanh Chuyển

“《 Ngày xuân oanh hót 》, Hoàng đế Cao Tông am hiểu âm luật, sáng sớm ngồi nghe tiếng oanh kêu, liền lệnh cho nhạc công Bạch Minh Đạt viết nên khúc nhạc này.”

Trước đây, Ngọc Phù Dung chỉ nhảy 《 Ngày xuân oanh hót 》 đúng một lần là danh tiếng vang xa, hôm nay nàng lại lên sân khấu, thu hút cả những thương nhân giàu có không ngại đi hàng ngàn dặm đến xem nàng múa.

Sân trước, đàn sáo réo rắt vang lên rộn ràng, sáo rồng và tất lật* cùng dẫn dắt, liên tục kéo dài không ngừng ở những âm cao cực độ, nếu nghe kỹ còn có thể phát hiện âm thanh của xuân quang**, hoa nở và chim hót đan xen hoà tấu.

*Nhạc cụ cổ truyền Trung Quốc - Quản (管),ở phía Bắc còn được gọi là tất lật (篳篥): kèn dăm nứa thổi dọc

**Phong cảnh sáng đẹp của mùa xuân

Tiếng nhạc vô cùng vang dội, truyền đến cả sân sau.

Khương Ngâm ngồi trước gương vẽ lông mày, bị khung cảnh náo nhiệt ấy làm cho hồi hộp chộn rộn trong lòng. Thiếu niên nín thở, cố gắng giữ bình tĩnh, đôi mày tinh xảo khẽ nhíu lại.

Dù hôm nay nhân vật chính là Ngọc Phù Dung, nhưng Ngọc Nương còn sắp xếp thêm vài tiết mục khác, nhóm các cô nương mới đến cũng sẽ lên biểu diễn một điệu 《 Lục Yêu 》. Chủ yếu là để khán giả quen mặt, chuẩn bị cho ngày ra mắt chính thức sau này.

Trong số đó đương nhiên có Khương Ngâm.

Người trong gương búi tóc lả lơi, vài sợi loà xoà hơi rũ xuống, có chút cảm giác lười biếng. Giữa trán giai nhân vẽ một bông hoa điền*, môi đỏ như son, vành mắt nhẹ ửng sắc hồng, đôi đồng tử chỉ vừa nhấc mi lên đã ngập tràn phong tình, khiến người khác không khỏi kinh ngạc.

*cái hoa văn màu đỏ hay thấy trong mấy bộ phim cổ trang á

Chỉ là giai nhân nọ dường như có điều phiền lòng, hàng mày lá liễu cau chặt.

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gọi, hình như là đang nhắc cậu mau chuẩn bị ra tập luyện.

Khương Ngâm liền đáp: “Ta tới ngay đây!”

Hôm nay bác Trần sẽ đi đến chợ gần Quỳnh Hoa Lâu mua sắm, trùng hợp là lát nữa cậu cũng lên sân khấu nhảy múa. Tuy rằng biết đối phương chẳng bao giờ ghé qua những nơi không đứng đắn như vậy, nhưng Khương Ngâm vẫn có chút lo lắng, nhỡ đâu ông tình cờ thấy cậu thì sao?

Nếu bác Trần phát hiện mình chạy đến mấy chỗ thế này kiếm tiền, có khi sẽ đánh gãy chân mình không chừng.

Thiếu niên bực bội ném cây bút kẻ mày trên tay xuống bàn, bởi vì đang mải mê chìm trong suy tư nên không nhận ra có người tiến đến gần phía sau.

Mãi đến khi trước gương đột nhiên phản chiếu một khuôn mặt sắc sảo, mày rậm như mực, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại nhìn qua, nam nhân nọ cúi xuống chống hai tay lên bàn, gần như ôm trọn “thiếu nữ” đang ngồi vào lòng. Không khí chợt phảng phất hơi thở nguy hiểm nhàn nhạt, hương hoa diên vĩ thoang thoảng bao quanh hai người, Yến Lâu Y hờ hững chạm mắt với Khương Ngâm trong gương.

Ánh nhìn vừa giao nhau, thiếu niên đã vội vàng cúi đầu, tựa như bị điện giật.

“Sao lại giận dỗi thế? Sắp phải lên sân khấu rồi.” Nam nhân tiện tay nhặt cây bút bị ném trên bàn lên, nhẹ nhàng xoay mặt Khương Ngâm lại, tông giọng ngập tràn vẻ dịu dàng cứ như đang thủ thỉ lời ngon tiếng ngọt với người tình, “Bé nghịch ngợm, lông mày còn chưa kẻ đấy, lại bướng bỉnh rồi...”

Bất ngờ đối diện với gương mặt quá đỗi góc cạnh diễm lệ kia, Khương Ngâm lập tức nín thở.

Yến Lâu Y là loại người mà không một ai dám xem thường, hắn luôn tỏa ra khí thế nguy hiểm đặc biệt đến lạ kì. Dù hay tỏ vẻ thờ ơ lãnh đạm với mọi thứ xung quanh, nhưng thực chất đối phương là một bông hoa có độc, vẻ ngoài càng mỹ lệ thì độc tính lại càng mạnh, hắn ẩn mình trong bóng tối âm u, rồi đột ngột đâm người khác chảy máu.

Bởi vì đã quá quen với sắc mặt lạnh lùng quở trách của nam nhân, nên Khương Ngâm lại càng thêm sợ hãi khi đứng trước sự dịu dàng bất ngờ của người nọ. Hơn nữa, hắn ta còn luôn nói mấy lời lấp lửng thật giả lẫn lộn, khiến cậu cứ có cảm giác mình đã bị nhìn thấu. Thiếu niên vội quay đầu muốn thoát khỏi bàn tay đối phương: “Để ta tự làm...”

“Đừng động đậy!” Yến Lâu Y hạ giọng, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại mang theo sự uy hiếp, “Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu bị ta vẽ hỏng thì tiếc lắm.”

Khương Ngâm dừng lại, đành phải nhượng bộ.

Không dám nhìn nhìn thẳng vào vẻ chăm chú của đối phương, cậu liền bất an rũ mắt, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy, tựa như một con bướm vỗ cánh chuẩn bị bay lên, vừa nhu nhược vừa đáng thương.

Yến Lâu Y bỗng nhớ lại cái miệng nhỏ sắc bén của thiếu niên thường ngày, không khỏi bật cười khe khẽ, chợt có cảm giác thành tựu như thể đã thuần phục được một con mèo hoang. Cứ thử tưởng tượng bộ dạng kiêu căng ngạo mạn không coi ai ra gì của nó mà xem, vừa chạm nhẹ là đã bị vật nhỏ ấy hung dữ cào ngay, nhưng giờ đây lại ngoan ngoãn nằm yên trong vòng tay chủ nhân, mặc cho hắn vuốt ve.

Tiếng cười nọ làm lòng Khương Ngâm giật thót, cậu lặng lẽ siết chặt khăn tay bên người.

Hơi thở nóng rực của nam nhân liên tục phả lên vành tai trắng nõn, châm chích ngứa ngáy vô cùng. Không biết đã qua bao lâu, Yến Lâu Y cuối cùng cũng buông tay, hết sức hài lòng nhìn thiếu niên, ánh mắt thỏa mãn tựa như đang ngắm một báu vật, hắn lẩm bẩm nói: “Thật đẹp...”

Yến Lâu Y tiện tay vứt bút kẻ mày lên bàn, khẽ ôm lấy vai Khương Ngâm, cười nói: “Ta vẽ thế nào, có đẹp không?”

Cậu lập tức hất tay hắn ra, đi thẳng một mạch đến cửa, không hề quay đầu lại, “Phải tập luyện rồi, ta đi trước đây. Nếu tiên sinh thích vẽ mày thì cứ ngồi trong phòng này, lát nữa ai đến thì ngươi vẽ cho người đó.”

Cậu lặng lẽ trợn mắt lên, anh vẽ đẹp chỗ nào? Rõ ràng là do tui trời sinh đã xinh đẹp tuyệt trần!

Yến Lâu Y dõi theo bóng lưng lạnh lùng kia, bất đắc dĩ bật cười. Ngươi nghĩ ai cũng có tư cách để ta vẽ mày cho sao? Đúng là một vật nhỏ khó chiều mà.

Khi Khương Ngâm ra ngoài, mọi người đã nhảy xong một lượt. Thiếu niên cũng nhanh chóng tham gia vào đội hình, âm nhạc lại vang lên, một điệu múa mới bắt đầu.

Phía sau, có vài cô nương thoáng liếc nhau, bĩu môi ra hiệu nhìn nhìn Khương Ngâm.

Tiếng thì thầm khe khẽ vang lên, song lại nhanh chóng bị âm nhạc lấn át đi, không ai nghe thấy. Nhưng dường như trong nhóm đã xuất hiện một bầu không khí khác lạ lặng lẽ lan tỏa…

Bỗng nhiên, có người ở sân trước gọi các nàng đến, chuẩn bị cho tiết mục sắp biểu diễn.

Khi Khâu Trạch tới, các cô nương đã khoác lên mình những chiếc váy màu xanh nước hồ trong trẻo. Vừa di chuyển, tà váy liền khẽ khàng đong đưa tựa như gợn sóng dập dìu, bước đi nhẹ nhàng lả lướt, trâm cài cũng rung rinh lay động, phong tình ngút ngàn.

---

Trên đường lớn, Lâm Tham bị bạn tốt kéo đi.

“Hôm nay là ngày cô nương Ngọc Phù Dung của Quỳnh Hoa Lâu lên sân khấu. Ngươi không biết đâu, điệu múa 《 Ngày xuân oanh hót 》 của nàng cực kỳ thướt tha, uyển chuyển như rồng bay, có thể nói là một trong những điều đặc sắc nhất của Quỳnh Hoa Lâu. Tử Thanh, ngươi nhất định phải đi xem với ta, không thì ngươi sẽ hối hận đấy!” Người bạn kéo tay áo Lâm Tham, hết lòng hết dạ thuyết phục.

Nam nhân có chút bất lực, “Ta thật sự không muốn đến những nơi như vậy, Trần huynh, ngươi tự đi đi.”

“Gì chứ, những nơi như vậy là sao?” Người bạn bất mãn nhíu mày, “Chúng ta chỉ xem múa hát và uống ngụm trà thôi, đâu có làm chuyện khác. Hơn nữa, cô nương Ngọc Phù Dung hiếm lắm mới lên sân khấu một lần, nếu hôm nay bỏ lỡ, không biết khi nào mới có cơ hội xem lại.”

“Tử Thanh, ngươi đi với ta đi!” Người bạn vẫn cứng đầu thuyết phục không ngừng.

Lâm Tham bị quấn lấy mãi không thể từ chối, hắn lại không muốn làm mất mặt đối phương, thế nên đành phải để mặc bị kéo vào trong lầu.

Không ngạc nhiên khi Quỳnh Hoa Lâu làm ăn thịnh vượng phát đạt như vậy, chỉ riêng trang trí xung quanh cũng đã toát lên vẻ xa hoa kín đáo và cực kỳ thanh tao. Ở giữa là một sân khấu cao, trong đại sảnh đã có rất nhiều khách ngồi xem, từ thương nhân mang vàng đeo bạc đến thư sinh văn nhã mặc trường bào, tất cả đều đến vì Ngọc Phù Dung.

Trên sân khấu phủ đầy lụa đỏ, một thiếu nữ che nửa mặt đang nhảy múa. Hai tay nàng giơ lên, kiễng chân, ngẩng cổ làm động tác xoay người, vòng bạc cũng khe khẽ lay động theo. Tư thái ấy không chút gượng gạo giả tạo nào, nàng tựa như một đoá sen trắng ngần nở rộ trên mặt nước, trong trẻo mộc mạc, dẫu giản dị mà vẫn ngời ngời sắc xuân. Thiếu nữ ấy nhẹ nhàng nhảy múa, chẳng khác nào loài khổng tước diễm lệ, thướt tha uyển chuyển uốn lượn theo nhịp trống, gần như hòa làm một với âm nhạc du dương.

Thật sự rất xinh đẹp, múa đẹp, người càng đẹp hơn.

Mọi người đều bị thiếu nữ này mê hoặc, chẳng mấy chốc đã vang lên những tràng pháo tay vang dội như sấm.

“Thêm một điệu nữa!”

“Ngọc Phù Dung cô nương, nhảy thêm một bài đi!”

“Đẹp quá, động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển như chim yến, Phù Dung cô nương quả thật là...”

Đám đông nồng nhiệt hoan hô tên Ngọc Phù Dung, nhưng ánh mắt Lâm Tham lại bị thu hút bởi một bóng hình quen thuộc đang đứng chờ cạnh sân khấu. Vẫn là chiếc váy màu xanh nước hồ kia, vẫn là cần cổ tinh xảo trắng muốt hơi cúi xuống, vẫn là dáng vẻ tuyệt trần y hệt ngày hôm đó.

Đồng tử Lâm Tham co rút lại, lập tức đi về phía xa xa.

Người bạn bên cạnh còn đang phấn khích hô hào, đột nhiên thấy Lâm Tham rời đi, liền khó hiểu gọi to: “Tử Thanh, này! Này, sao lại đi mất rồi? Ngươi đi đâu vậy?”

Sợ rằng người thanh cao như Tử Thanh không chịu nổi bầu không khí của Quỳnh Hoa Lâu, người bạn vội vàng đuổi theo. Nhưng không ngờ lại chứng kiến cảnh Lâm Tham — nam nhân xưa giờ luôn luôn xa cách lịch thiệp — đang “quấn lấy” một vũ nữ, ngay cả quản lý trong lầu đến kéo cũng không tách ra nổi.

Hắn sững sờ, kinh ngạc không nói nên lời, “Đây... đây có phải Tử Thanh không?”

Mà bên kia, Khương Ngâm im lặng đứng xếp hàng trong đội, vốn đang cố nhớ lại các động tác múa thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Lúc thiếu niên ngẩng đầu lên, là một gương mặt cậu không-thể-nào-quen-thuộc-hơn đang tiến lại gần, “Cô nương...”

Nam nhân nọ có hàng mày rất dài, tựa như dãy núi xa thẳm sau cơn mưa tươi mát, ngũ quan toát lên vẻ thanh tao sáng sủa, là tiên sinh của cậu chứ ai —— Lâm tú tài!

Chàng thư sinh trẻ trung khôi ngô đột ngột đi đến khiến các cô nương xao xuyến, ngại ngùng đỏ mặt thì thầm với nhau. Chỉ có Khương Ngâm là lập tức siết chặt váy, hoảng loạn lùi lại một bước.

Tại sao Lâm Tham lại ở đây? Hắn ta có nhận ra mình không?

Đờ mờ, cậu lo lắng cúi đầu, chỉ thầm cầu nguyện trong lòng rằng đối phương không nhìn thấy mình. Nhưng hiển nhiên, trời cao không hề nghe thấy lời kêu cứu của thiếu niên, một đôi tay thon dài trắng nõn đưa ra trước mặt cậu, trên khớp xương mảnh khảnh còn loáng thoáng thấy được những vết chai mỏng do cầm bút lâu năm.

“Cô nương, chiếc trâm này có phải là của ngươi không?”

Đó là một cây trâm bạc có họa tiết hoa sen, có lẽ chỉ được mạ bạc bên ngoài mà thôi, không đáng bao nhiêu tiền, nên có rơi mất thì Khương Ngâm cũng không để ý. Ai ngờ lại bị người này nhặt được.

Ngón tay cậu siết chặt đến nỗi sắp ghim sâu vào da thịt, trong lòng càng thêm hoảng loạn, cậu giả giọng thiếu nữ nhu mì, nhẹ nhàng từ chối: “Không phải của ta! Ngươi tìm nhầm người rồi!”

Nói rồi nhanh chóng chạy vào đám đông, mặt mày trắng bệch vì sợ hãi.

Cứu tui với, tui không muốn bị lộ thân phận lúc này!

May mắn thay, Khâu Trạch tình cờ đi đến, thấy thiếu niên kinh hoảng từ chối, liền cho rằng thư sinh kia đang có hành vi khiếm nhã với Đào Hoa cô nương, thế là vội vàng đứng ra ngăn cản, “Xin lỗi vị khách này, đây là hậu trường, ngài không được phép vào. Vui lòng đi ra ngoài, nếu không ta sẽ gọi người đến!”

Giọng điệu hắn rất đanh thép dứt khoát, biểu cảm lại hết sức nghiêm túc, khiến Lâm Tham dù muốn có nói chuyện với cô nương kia cũng không thể tiếp tục.

Nam nhân vẫn cố gắng giải thích: “Ta chỉ đến trả lại cây trâm, mong vị tiểu ca này hiểu cho. Hôm đó ta rõ ràng thấy nó rơi từ trên người cô nương xuống, ta chỉ muốn trả lại cho chủ nhân mà thôi, không có ý gì khác...”

Lâm Tham còn định nói thêm, nhưng đã bị Khâu Trạch đẩy ra ngoài. Khâu Trạch đã gặp nhiều vị khách lãng tử hoa ngôn xảo ngữ* như thế rồi, nên đương nhiên sẽ không dễ bị lừa. Mấy chiêu trò trả lại trâm cài gì gì đó, hắn nghe đến phát ngấy.

*mồm điêu=))

Người bạn kia cũng chạy đến giữ tay Lâm Tham, “Ta nói ngươi này, có thích người ta thì cũng không nên hành động tuỳ tiện như thế chứ! Nhìn xem, làm cô ấy sợ mất rồi kìa!”

Vừa dứt lời, hắn liền quay đầu sang bên kia, muốn xem xem rốt cuộc là ai mà có thể khiến vị tú tài không gần nữ sắc này mê mẩn như vậy, song lại bị Khâu Trạch đứng chắn ngang, đối phương còn trừng mắt nhìn bọn họ cứ như đang đề phòng mấy tên háo sắc.

Người bạn xấu hổ cười gượng, kéo Lâm Tham ra ngoài.

Ha ha, không chịu đi sao? Nếu không đi thì ngươi sẽ mất sạch danh dự trong lòng cô nương người ta cho xem!

Hắn lắc đầu, không thể tin được, không thể tin được! Ai mà ngờ Lâm tú tài thanh tâm quả dục khi rơi vào lưới tình lại có thể si mê đến vậy, làm cô gái kia xấu hổ trốn đi mất rồi mà vẫn còn đeo bám không buông.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.