Eo Hoàng đế rất mảnh mai, bờ mông căng tròn, vểnh lên rất tự giác.
Nàng ấy nghiêng đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Vi Oanh chăm chú, tựa như đang thầm chất vấn rằng "Nàng làm được không?"
Nữ nhân đích thực đương nhiên không thể nói không, Vi Oanh nghiêng nghiêng đầu, dựa người lên giường, cụp mắt nhìn Hoàng đế hỏi: "Bệ hạ, người muốn bị đánh lắm à?"
Mang tai của Hoàng đế ửng đỏ, dịu giọng nói: "Ta phạm lỗi sai, Oanh Oanh không phạt ta sao?", vừa nói nàng ấy vừa dụi vào người Vi Oanh, như viết ba chữ "mau đánh ta" lên trên mặt.
Vi Oanh căng da đầu khó khăn đưa tay vỗ hai cái, bạch bạch bạch vài tiếng rồi nhanh chóng thu tay lại, lòng bàn tay phát nóng.
Nàng không còn trong trắng nữa rồi! Nàng ô uế rồi!
Hoàng đế "a" một tiếng, lộ ra vài phần cô đơn, nàng ấy thấp giọng nói: "Thế là xong rồi? Nhanh ghê."
Vi Oanh:...sao câu này nghe có như vẻ mắng nàng "không được" thế?
Cái vẻ mặt còn chưa thỏa mãn này của Hoàng đế là sao đây?
"Bệ hạ" Vi Oanh cười nham hiểm: "Vẫn còn muốn tiếp tục à?"
Vân Thiều nằm nghiêng mình trên giường, ngoảnh đầu nhìn Vi Oanh, cười đầy dịu dàng, đôi mắt đen láy nhìn nàng chăm chú nhưng không nói gì.
Vi Oanh xoa nựng đầu bệ hạ, mái tóc mềm như nhung sờ rất thích, cứ như một món đồ chơi bằng nhung lông để xoa nắn. Nàng vốn định tìm thước để đánh Hoangf đế khiến nàng ấy không lên nổi buổi triều sớm ngày mai, nhưng nàng lại thay đổi ý định: "Bệ hạ, ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/283873/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.