Hoàng đế hệt như một con mèo nằm dài ở trên bàn, cười dịu dàng: "Oanh Oanh không giận ư?"
Vi Oanh hoàn toàn không thèm nhìn, kéo nàng ấy xuống: "Bệ hạ, quá trớn rồi đấy."
Hoàng đế cúi đầu xuống, nhìn trông còn thấy hơi uất ức.
Vi Oanh đẩy nàng, đẩy đứa trẻ con không khiến người khác bớt lo sang bên cạnh: "Mau đi xem sổ con đi! Tự nhặt cái đống ở dưới đất lên, mà thôi, ta gọi Phúc Thọ công công vào."
Nàng đứng ở một bên vừa cằn nhằn vừa xoa ấn đường, cố gắng quên cái tư thế or2 trong đầu đi, Hoàng đế xinh đẹp, eo ót cũng mềm, thế này trông cũng hơi mỹ miều, còn hơi mê hoặc, nhưng... quá là không có tiết tháo!
Nàng muốn xuyên trở về hỏi bản thân khi ấy một chút, sao lại có thể nuôi dạy một đứa trẻ con thành thế này được vậy..., còn nghiện đánh mông nữa?
Phúc Thọ công công bước vào trông thấy một đống hỗ độn trên mặt đất thì trong lòng lấy làm sửng sốt, cứ tưởng hai người đang cãi nhau còn thiên tử đang phẫn nộ, bèn nơm nớp lo sợ thu dọn xong những đồ đạc kia, rồi ngẩng đầu nhìn Hoàng đế.
Lúc này Vân Thiều đã ngồi xuống, cúi đầu đọc sổ con, nhưng lại cứ cắn môi, còn tỏ ra vài phần không tình nguyện.
Còn Vi Oanh thì ngáp một cái rồi đi vào trong tẩm điện ngủ.
Phúc Thọ: Tiêu đời rồi! Chẳng lẽ là cãi nhau thật!
"Bệ hạ..." Phúc Thọ kêu lên: "Người vẫn ổn chứ?"
Hoàng đế ngước mắt lên rồi uất ức đáp tiếng "ừ", ánh nước mịt mờ trong mắt, như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-lam-hac-nguyet-quang-cua-hon-quan-nay-chac-roi/283872/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.