"Sư phụ, sư phụ!! Xem con đem gì về cho người này!!!"
Được một lúc lâu sau đó, liền thấy Đồng Mẫn Mẫn từ ngoài cửa chạy xộc vào, chống tay xuống chân thở hồng hộc không ra hơi, thế nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi lại là nụ cười rạng rỡ.
Sở Hoài Thu nghi hoặc nhìn về phía nàng, lúc này trên người y chỉ còn đúng một cái tiết khố. (Anh định sàm sỡ các tỷ nhưng bất thành, chẳng những không dê được mà còn bị dê lại.)
"Người nhìn xem, có đoán được đây là gì không?" Đồng Mẫn Mẫn vừa nói vừa hào hứng giơ lên vật trong tay mình.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa chiếu vào, đọng lại trên mảnh bạch ngân là vô số hạt sáng kết tinh như lưu ly lấp lánh. Sở Hoài Thu căng mắt ra nhìn, ngay cả miệng cũng không thua kém khép mở.
"Đây, đây.." Không, không đâu. Chỉ là y tưởng tượng mà thôi, đây chắc chắn không thể nào là vẩy rồng được.
Sở Hoài Thu một bên tự kỉ ám thị, tự huyễn hoặc bản thân mình chỉ nên tin vào những gì mắt thấy tai nghe. Nay, mới chỉ mắt thấy, còn tai thì.. Tội nghiệp Sở Hoài Thu, từ lúc ở chung với Đồng Mẫn Mẫn tới giờ thì đâm ra mắc chứng luôn không tin vào thực tại. Vì vậy, Đồng Mẫn Mẫn rất tốt bụng giúp y đả thông màng nhĩ, hét toáng vào mặt y.
"Sư phụ, đây chính là vẩy rồng của Thần Long đó nha!!"
Cứ sống cùng với Đồng Mẫn Mẫn thêm ít lâu nữa, không thể nghi ngờ Sở Hoài Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-vo-cua-ma-ton/3044864/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.