Chương trước
Chương sau
Đương nhiên chiêu này cũng rất có tác dụng.

Thân thể của Thịnh hồ ly ngày càng căng cứng. Hơi thởcủa hắn cũng mê loạn, cả người bắt đầu cố gắng áp sát tôi, muốn được phóngthích.

Tôi chậm rãi đem thân mình dán vào gốc rễ tiểu hồ lycủa hắn, nhẹ nhàng mà vuốt ve.

Vì vậy mà Thịnh hồ ly càng gấp rút, hắn ngửa cổ vềphía sau.

Trên đường cong đẹp đẽ đó yết hầu gợi cảm đang bắt đầuchuyển động, cả người nhộn nhạo, cảnh xuân vô hạn.

Nhu cầu của tôi cũng ngày càng mãnh liệt, rất muốnliều lĩnh mà kết hợp cùng hắn.

Nhưng vào thời điểm cuối cùng tôi lại nghĩ tới mụcđích của mình.

Vì thế Hàn Thực Sắc tôi cắn răng mà nhịn xuống mỹ namhấp dẫn dưới thân.

“Muốn ta sao?” Tôi cúi người nhìn hai mắt tràn đầy dụcvọng của Thịnh hồ ly.

Không cần nói cũng biết được đáp án.

Tôi hơi cong đôi môi đỏ mọng lên, nhìn đôi mắt quyếnrũ như tơ của hắn, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi đồng ý sau này sẽ không hỏi tanhững vấn đề ta không muốn trả lời nữa ta sẽ cho ngươi”

Đúng vậy, cho dù Thịnh hồ ly có hấp dẫn, ngon miệngđến đâu nhưng nếu như hắn cứ truy hỏi cho đến cùng thì sự việc sẽ biến chất a.

Trong mắt Thịnh hồ ly bỗng nhiên bắn ra một đạo ánhsáng, xua tan đi chút sương mù kích tình.

Hắn dùng yết hầu giống như bị lửa đốt hỏi: “Nếu như takhông muốn thì sao?”

“Như vậy” Tôi hơi hơi mân mê đôi môi đỏ mọng, khóe mắtkhiêu khích “Giống như việc ngươi làm với ta buổi sáng hôm nay thì ngươi tựmình đi mà giải quyết. Mặc dù hiện tại ngươi mang còng tay, giải quyết xem ralà có chút khó khăn nhưng ngươi chính là Thịnh Du Kiệt a, ta tin tưởng ngươinhất định sẽ có biện pháp”

Nói xong, tôi cũng không xuống khỏi người của Thịnh hồly mà tiếp tục ngồi khóa chân ở trên người của hắn. Dùng nơi mềm mại của tôi cốý vô tình vuốt ve nơi cứng rắn của hắn.

Thịnh hồ ly bởi vì chịu đựng tình dục dày vò mà cắnchặt răng, tôi tiếp tục cười không ra tiếng.

Không sai, chính là kiểu cười dâm đãng cùng đắc chí.

Mà cơ thể của tôi thì vẫn tiếp tục nhiệm vụ cám dỗ.

Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau, không chịu nhượng bộ.

Đều đang cố gắng đè nén ham muốn của chính mình.

Mùi vị của dục vọng, còn có cảm giác căng thẳng giằngco lan tràn ở trong không khí.

Chúng tôi ai cũng không chịu nhượng bộ.

Thịnh Du Kiệt căm ghét sự che giấu của tôi.

Mà tôi thì căm ghét sự hăm dọa của hắn.

Cơ thể chúng tôi phả ra hơi thở nóng rực, cùng nhaudây dưa.

Bỗng nhiên trong mắt Thịnh Du Kiệt phát ra một tiasáng. Ngay lập tức trong lòng tôi thầm kêu một tiếng không xong rồi.

Quả nhiên, tay hắn đang bị còng vậy mà bất thình lìnhliền chụp lấy cổ của tôi.

Kế tiếp, hắn đem tôi nặng nề mà ấn xuống một cái.

Tiểu hồ ly thuận thế liền tiến vào trong cơ thể củatôi.

Nơi mềm mại của tôi lập tức nóng lên, có cảm giácchướng bụng. Tiếp theo, khoái cảm mãnh liệt liền bùng nổ trong cơ thể của tôi.

Trong nháy mắt, tôi và hắn đều bất động.

Dục vọng khó nhịn cuối cùng cũng được phát tiết.

Cứng rắn của hắn, chôn sâu trong cơ thể tôi, tôi lậptức bị hạ gục, buông tha tất cả.

Nhưng vào lúc này Thịnh Du Kiệt bỗng nhiên đem chínhmình rút ra khỏi cơ thể của tôi.

Tôi “A” lên một tiếng, trong lòng bỗng nhiên cảm thấytrống rỗng.

Cái loại trống rỗng này tràn ra cả lồng ngực. Tôi tựdưng cảm thấy bối rối.

Nhưng Thịnh Du Kiệt cũng không có vứt bỏ tôi.

Sau khi rời khỏi thân thể tôi thì hắn bỗng nhiên ômlấy tôi, xoay người một cái đem tôi đặt ở dưới thân.

Tiếp theo, hắn một lần nữa tiến vào trong cơ thể củatôi, cùng tôi điên cuồng mà dây dưa, giống như mưa to gió lớn thổi quét toànthân của tôi.

Mà tôi cũng ôm lấy gáy của hắn, bám chặt lấy hắn, dùngtoàn bộ tinh lực để đáp lại kích tình của chính mình.

Ga trải giường màu hồng cánh sen rối loạn ở dưới thânchúng tôi giống như khóm hoa tươi đẹp nở rộ.

Chúng tôi giống như những con thú hoang dã nhất, hútmáu lẫn nhau, nở rộ đóa hoa dục vọng mãnh liệt nhất.

Thân thể, là dây dưa, hơi thở, là dung hợp, tình dục,lại tràn đầy.

Chúng tôi cùng luật động, trong căn phòng yên tĩnh,tràn ra vô số rên rĩ và kích tình.

Một lần lại một lần.

Ngây ngất đến tận xương tủy.

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại tôi nhìn chính mình tronggương trang điểm ở bên cạnh. Trên da thịt toàn thân đều là những ấn ký như hoa.

Ấn ký kích tình lưu lại đêm qua, lưu lại từng mảng.

Mái tóc đen trên đầu, trải dài trên gối, trong từngsợi tóc, đều nhiễm phong tình vô hạn.

Chăn mỏng chỉ che được chút xíu bộ ngực của tôi, nơiđó rất tròn, như ẩn như hiện.

Nhìn thấy điều đó tôi càng chắc chắn rằng. Vận độngtrên giường quả nhiên là có lợi giúp thân thẻ khỏe mạnh. Sắc mặt của tôi hồnghào hơn nhiều, giống như vừa mới ăn mấy cân nhân sâm vậy.

Nhưng Thịnh hồ ly, cái tên nhân sâm ấy đâu rồi?

Tôi nhìn lại phía giường, phát hiện ở trên đó là cáicòng tôi qua tôi đã còng tay hắn lại.

Lông tơ màu đen dường như vẫn còn ký ức của kích tìnhđêm qua.

Gối đầu bị trũng xuống là dấu vết hắn đã từng ở đây

Đã từng.

Thịnh hồ ly đã đi rồi sao?

Trong lúc tôi không hay biết, đã đi rồi?

Là bởi vì thống hận tôi uy hiếp hắn sao?

Nhìn thấy những thứ đó, trái tim tôi bỗng nhiên có cảmgiác mất mát sâu sắc.

Còn có cảm giác lạnh.

Lạnh đến thấu xương tủy.

Cái cảm giác trống rỗng hư không, lại lần nữa tràn ra.

Cái loại cảm giác này luôn tồn tại nên tôi đã quenrồi, nhưng gần đây nó không xuất hiện nữa cho đến khi Thịnh Du Kiệt rời đi.

Kỳ thực một ngày nào đó hắn cũng phải rời đi.

Một ngày nào đó, ai cũng sẽ rời khỏi tôi.

Đột nhiên cảm giác vắng vẻ sâu sắc ập đến toàn thâncủa tôi.

Tại cái thời điểm không minh mẫn này tôi bỗng cảm giácđược sự cô đơn trước đây chưa từng có.

Hắn thật sự không nói một tiếng mà rời đi.?

Tôi đem mặt chôn vùi thật sâu giữa hai đầu gối.

Nhưng ngay lúc đó tôi lại nghe thấy một tiếng động rấtnhỏ.

Mạnh mẽ ngẩng đầu lên thì trước mắt bỗng nhiên tốiđen.

Có người đã che đi ánh mặt trời.

Tôi nhìn kĩ thì phát hiện người đó chính là Thịnh DuKiệt.

Thịnh hồ ly, ngươi quả nhiên không có vứt bỏ ta.

Tôi xúc động rơi nước mắt, vội vàng ngồi dậy, bổ nhàovào lòng hắn, hỏi: “Ngươi đã đi đâu?”

Thật ra kịch bản của tôi là như vậy:

Tôi: “Ngươi đã đi đâu? Có biết là ta đã rất lo lắngcho ngươi không?”

Hắn: “Ta thấy ngươi vẫn chưa thức dậy nên vào bếp làmbữa sáng, trứng rán xong rồi ngươi dậy ăn đi”

Ta: “Thịnh Du Kiệt?”

Hắn: “Cái gì?”

Ta: “Ngươi phải rán hai quả trứng và một cái xúc xíchhun khói mới được”

Hắn: “Vì sao?”

Ta: “Ba thứ đó hợp lại xem ra rất giống nơi đó củangươi”

Hắn: “…..”

Nhưng mà cuộc sống là một loại hình nghệ thuật cấpcao.

Sau khi tôi bổ nhào lên ôm lấy Thịnh hồ ly hỏi ngươiđi đâu, hắn cười lạnh nhạt, nói: “Ta đi chuẩn bị cái này”.

“Cái gì?”

Tôi vừa hỏi vừa ngẩng đầu lên lại bị hơi thở nguy hiểmtrong mắt hắn làm đứng hình tại chỗ.

Thịnh hồ ly cầm một cái khăn mặt trên tay.

Kia cũng không phải là một cái khăn mặt bình thường.

Đó là một cái khăn bị đông kết thành băng.

Trong lúc nước sôi nửa bỏng.

Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ biết bắn muốn làm gì, vội vàngrời xa hắn.

Nhưng mà vận may của tôi không tốt lắm.

Thịnh Du Kiệt lấy một tay giữ chặt tôi, sau đó đem tấmchăn đơn trước ngực tôi kéo ra.

Sau đó lấy khăn lạnh đặt lên trên hai tiểu màn thầu đãchịu nhiều khổ ải của tôi.

Cuối cùng là tiếng khóc thét kinh thiên động địa củatôi, thê thảm vô cùng.

Lạm phát tiền tệ, giá thịt lên cao, liên tục có nhữngcơn bão tài chính nhưng công việc thì vẫn phải làm.

Sau thảm kịch đó, vì sinh tồn tôi vẫn phải đến bệnhviện đi làm.

Lo sợ bị người trong bệnh viện phát hiện nên tôi cố ýđể Thịnh Du Kiệt đi trước.

Vài phút sau tôi mới từ nhà từng bước một đi tới bệnhviện.

Chính xác là đi từng bước một a.

Bởi vì tối hôm qua miệt mài quá độ, sau khi xuốnggiường mới phát hiện hai chân mình bủn rủn, đi đứng không nổi.

Tôi muốn đính chính lại một chút, làm tình thích đángthì mới khỏe mạnh a.

Hơn nữa trước ngực thường xuyên bị tai bay vạ gió, bâygiờ hai cái bánh bao cứng ngắc không có cảm giác.

Thật sự là thê thảm.

Quả thật là tư thế quyết định số mệnh, tối hôm qua ởtrên giường đến cuối cùng vẫn là bị Thịnh hồ ly đè cho nên sáng nay khi xuốnggiường vẫn là không thoát khỏi số phận bị hắn đè.

Tốc độ đi của tôi còn chậm hơn rùa. Một đoạn đường đixuống đường hầm ngắn ngủn mà dường như là mãi mãi cũng không thể đi hết được.

Lấy tên ăn mày nhỏ kia làm mốc thì tôi phải mất mộtphút đồng hồ mới đi qua mặt hắn nhưng sau khi đi qua tôi lại dùng một phút đểquay ngược trở lại.

Bởi vì tôi cảm giác có điều gì đó không đúng. Tên ănmày nhỏ kia lại không dùng ánh mắt lazer để nhìn tôi.

Thật sự là kỳ tích.

Đi qua nhìn một chút thì tên ăn mày nhỏ kia đang ngồitựa vào tường, cặp mắt lóng lánh kia hiện giờ đang nhắm nghiền. Lông mày củahắn hơi nhăn giống như kiểu rất khó chịu, mà hơi thở của hắn cũng nóng rực khácthường.

Tôi vội vàng đưa tay sờ trán hắn phát hiện nóng đếndọa người.

Hóa ra là phát sốt.

Không xong, nếu tên ăn mày này chết đi thì về sau tôiphải chọc phá ai để chơi đây.

Tôi vội vàng nâng hắn dậy, đi về phía bệnh viện.

Ý chí là một lực lượng rất vĩ đại a, nên người tối hômqua vừa bị ép khô như tôi lại sống lại.

Vốn dĩ cho rằng trên người tên ăn mày nhỏ này sẽ cómùi. Đến gần mới phát hiện hắn không những không thối mà trên người còn tản ramột mùi thơm nhàn nhạt.

Làm sao có thể như vậy? Mặt bẩn như thế mà còn có mùithơm, hắn không thể nào là một cậu ấm đi?

Nhìn kỹ một hồi, phát hiện trên mặt hắn, hình như là…bôi phấn đen lên.

Quả nhiên là tên tiểu tử lừa gạt.

Lòng tôi đau như cắt, cái con vịt nướng mà tôi đã chohắn.

Bi thương phẫn nộ biến thành sức mạnh, tôi nhanh chóngdìu hắn vào trong bệnh viện.

Thịnh hồ ly thấy tôi dìu tên ăn mày nhỏ tiến đến thìcái miệng khẽ nhếch, hỏi: “Đây là nam sủng mới của ngươi?”

Tôi nửa ngày sau mới phản ứng lại, sau đó mặt đỏ lên,hơi nghiêng đầu, ngượng ngùng mà nói: “Hóa ra ở trong lòng của ngươi, ta lại lànữ vương của ngươi a.”

Thân mình Thịnh hồ ly bỗng cứng ngắc.

Nhưng Thịnh hồ ly chính là Thịnh hồ ly, lập tức thôngminh trở lại nói: “Ngươi đã làm gì hắn?”

“Bởi vì tối hôm qua ngươi đã đem ta ép khô cho nênngươi có thể yên tâm, mới 8, 9 giờ sáng ta sẽ không kịp xuống tay”

Tôi đi đến trước mặt hồ ly đem tên ăn mày nhỏ giao chohắn: “Đứa nhỏ này phát sốt, ngươi giúp hắn xem xem”

“Ngươi thì sao?” Thịnh hồ ly hỏi.

“Ta phải giải đông hai cái bánh bao lớn của ta.” Tôiliếc mắt trừng hắn một cái.

Thịnh hồ ly cười cười sau đó liền đỡ tên ăn mày nhỏtrước mặt vào phòng khám để kiểm tra.

Đến lúc hắn trở về tôi vẫn còn đứng ở cửa sổ ưỡn ngựchấp thụ năng lượng mặt trời để giải đông.

Thịnh hồ ly tựa vào cửa, hai tay đặt trước ngực, dùbận vẫn ung dung nhìn tôi.

“Đứa nhỏ kia đâu?” Tôi hỏi.

“Không có gì đáng lo, đang truyền nước”. Hắn nói.

Nhìn tới bộ ngực bị đông cứng đến không còn cảm giáccủa mình tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Thịnh Du Kiệt, sau này ngươi còn dámtàn sát bừa bãi bánh bao của ta thì cẩn thận tiểu hồ ly nhà ngươi”.

Thịnh hồ ly lại không hề ăn năn hối cải: “Là chínhngươi muốn chọc ta trước”

“Ta hôm nay không có ngủ nướng trên giường” Tôi biệnbạch.

“Nhưng tối hôm qua ngươi lại ở thời khắc mấu chốt uy hiếpta” Thịnh hồ ly nhắc nhở.

“Nhưng cuối cùng ngươi vẫn làm đấy thôi” Tôi nhíu mày.

“Ta không thích bị người khác uy hiếp, còn có… giấudiếm” Thịnh hồ ly nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm.

“Ngươi có biết ta chán ghét cái gì không?” Tôi đối mặtvới hắn nói “Ta ghét nhất bị người khác truy cùng hỏi tận”

Trên mặt Thịnh hồ ly bỗng có một tia lạnh “Xem ra giữachúng ta có một bất đồng rất lớn.”

Đột nhiên, tôi cảm thấy một trận tâm phiền ý loạn,liền ngồi xuống.

Tuy rằng không thấy hắn nhưng là vẫn cảm thấy đượcThịnh hồ ly đang đứng ở nơi đó nhìn tôi.

Cái loại ánh mắt lạnh lẽo này nhằm đúng sáng sớm yênbình liền bay tới.

Phong thái ngẫu nhiên nhưng dừng lại ở trên làn da thìthật có trọng lượng.

Tôi nghĩ giờ phút này chính mình phải nói cái gì đónhưng lại cắn môi không biết mở miệng như thế nào.

Mà Thịnh hồ ly cũng đứng tại chỗ không nói lời nào.

Trong phòng im lặng đến kỳ cục.

Cuối cùng tôi không chịu được loại im lặng này đànhnhẹ nhàng mở miệng: “Thịnh Du Kiệt, ngươi thật sự rất phiền phức”

“Như nhau, như nhau” Hắn nói, thanh âm trêu tức nhiễmchút lạnh lẽo.

Được rồi, tôi lại bị nghẹn họng nói không ra lời.

Vốn dĩ cho rằng sẽ lại bắt đầu chiến tranh lạnh nhưngbỗng nhiên Thịnh Du Kiệt lại mở miệng lần thứ hai, hỏi một câu không đầu khôngđuôi: “Ngươi nói ta là ai?”.

Tôi nghĩ nghĩ, còn thật sự nói: “Ngươi và ta cùng làmột dạng người hạ lưu[1]”

“Vì sao?” Hắn hỏi.

Ta nói dõng dạc: “Bởi vì tiểu đệ đệ nhà ngươi tối hômqua mới chảy nước mũi”

Hắn nhắm mắt trả lời: “Tiểu muội muội nhà ngươi mỗitháng còn bị chảy máu kia mà”

Tôi lại bị nghẹn họng.

Coi như hắn đủ thâm độc.

[1]Hạ lưu: Hàn Thực Sắc chơi chữ, hạ lưu có nghĩa là bỉ ổi nhưng nghĩa trên mặtchữ là chảy ở dưới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.