Kết quả là, tôi ngồi xuống, tiếp tục giả chết, giốngnhư không tồn tại.
Nhưng Thịnh hồ ly vẫn ép hỏi: “Hàn Thực Sắc, ngươi cònchưa có trả lời vấn đề của ta.”
“Trả lời cái gì?” Tôi liếc mắt một cái dò xét hắn.
“Ta rốt cuộc là ai?” Hắn hỏi.
“Ngươi là Thịnh Du Kiệt” Tôi ném ra một câu trả lờithật an toàn.
“Thế nhưng có đôi khi, ngươi cũng không nghĩ như thế”Hắn nói.
“Có ý gì?” Tôi hỏi.
Thịnh hồ ly vẫn giữ tư thế như vậy, trong mắt là mộtthái độ xa cách: “Ngươi đem ta trở thành vật thay thế của người kia phảikhông?”
Nghe vậy, trong nháy mắt mí mắt tôi nhảy dựng lên:“Ai? Ta đem ngươi trở thành ai?”
“Về điều ấy, ngươi hẳn là phải hiểu rõ hơn người khác”Thịnh hồ ly khẽ hừ một tiếng.
Tôi trầm mặc, trong lòng rầu rĩ, vẫn ngồi trên chỗngồi, mà đôi tay thì lại vô ý thức lật tạp chí.
Âm thanh sột soạt, dần dần lớn hơn, mỗi lần hạ xuống,trang sách giống như là thổi vào trong lòng người.
Giống như là dây thun tuy có thể kéo căng, nhưng khitới giới hạn, nó sẽ đứt.
Đó là một sự so sánh.
Ý của tôi là, nhẫn nại của tôi ngay tại giờ phút nàyđã đạt tới giới hạn.
Tôi đứng bật lên, ghế dựa tạo ra những âm thanh chóitai trên mặt đất.
Tôi chỉ vào Thịnh hồ ly, gằn từng tiếng nói: “Thịnh DuKiệt, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Hắn cũng không có bị tôi dọa, dường như xem thấu làtôi chỉ đang phô trương thanh thế.
Trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-thuc-sac/1918904/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.