Mạc Tử Dương nhớ mình tháo xong ổ khoá cuối cùng thì bị sóng đánh vào người, hắn nắm chặt tay Bannie rồi cũng ngất lịm.
Đợi tới khi hắn tỉnh lại thì bầu trời đã sụp tối, hắn nhìn sang bên cạnh tay hắn vẫn đang nắm chặt tay cô. Lúc nảy sóng đánh làm gãy trụ nên cả hai trôi ra được đây, cũng may mắn là hắn đã gỡ được gần hết khoá xích rồi nếu không với trọng lượng của mấy thứ kim loại đó cả hai sẽ chìm xuống đáy biển mất.
Mạc Tử Dương cấp cứu cho cô, hô hấp nhân tạo mấy lần cô mới phun nước từ trong miệng ra. Hắn thấy vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, thở ra một hơi.
“Bannie… Bannie… Bannie… Tỉnh lại đi em.”
Hắn gọi mãi mà cô không hé mắt, sắc mặt cô trắng bệch cả người còn nóng như lửa đốt.
Vợ hắn, sốt rồi!
“Nước… Nước…”
Trong cơn mê man cô nói muốn uống nước.
Mạc Tử Dương nhìn nơi mình đang ở, đây là một hang động ở giữa biển. Ở đây không có cây cối, xung quanh chỉ toàn là nước biển và đá đất. Nếu cứ mắc kẹt ở đây, sợ là cả hai sẽ không còn đường sống. Bannie sốt cao rồi, cần được uống nhiều nước.
Mạc Tử Dương xé một góc áo sơ mi của mình làm thành vải băng, hắn đem bàn tay rắn chắc của mình kề lên miệng dùng sức cắn xuống. Máu theo khoang miệng hắn xịt ra như tên bắn, Mạc Tử Dương đem máu đó nhiễu vào khoang miệng khô khốc của Bannie.
Cô mấp mấy đôi môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614131/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.