Gần đây công ty của Cố Thẩm Minh gặp không ít phiền toái, toàn là những việc nhỏ nhặt nhưng gom lại thành một đống cần anh giải quyết. 
Anh cũng đã từng suy nghĩ là Mạc Tử Dương âm thầm ở phía sau giật dây, không dễ dàng gì mà hắn chịu buông tay Bannie đâu. 
Nhưng anh lại nhìn xuống chân của mình và mỉm cười, anh đôi chân này để khống chế cô. Cho dù cô có muốn cũng không thể rời xa anh được! 
“Thẩm Minh anh lại thức sớm sao?” 
Bannie cảm thấy gần đây Cố Thẩm Minh hay thức khuya dậy sớm, cô cứ sợ anh suy nghĩ nhiều. 
Cố Thẩm Minh nắm cánh tay cô, anh hôn lên trên mu bàn tay của người phụ nữ sau đó mỉm cười nói:“Gần đây Cố Thị nhiều việc. Chắc lát nữa anh phải lên công ty để họp, em có muốn đi cùng anh không?” 
“Thôi, em ở nhà nấu cơm chờ anh về ăn nhé. Hôm nay anh muốn ăn gì?” 
Anh ôm cô ngồi vào trong lòng anh, hôn lên má cô ôn nhu nói:“Em nấu cái gì, anh ăn cái đó.” 
Bannie nhóm người đứng dậy, cô sợ làm anh đau với lại cũng không quen cái hành động ôm ấp này. Cô nghĩ mình cần có nhiều thời gian hơn. 
“Em sẽ làm anh đau đó.” Cô nói. 
Cố Thẩm Minh kiên quyết giữ chặt cô lại, anh nói:“Anh không đau, để anh ôm em một lát.” 
Cô ngồi im, cả người cứng đơ như một pho tượng. Đường là do cô chọn, không thể không đi. 
Đợi tới khi Cố Thẩm Minh nói mình cần đi đến công 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614071/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.