Cố Thẩm Minh đi tới giật tóc cô ngược ra phía sau.
Bannie trừng mắt nhìn anh, hốc mắt cô đỏ hoe.
Anh siết cằm cô, gằng giọng hỏi:“Trả lời đi, vì sao em không yêu anh?”
“Anh xứng sao?” Cô không hề sợ hãi mà nói.
“Con đàn bà khốn khiếp!”
“Á…”
Cô bị Cố Thẩm Minh vứt lên giường như một con thú nhồi bông, sau đó anh nhào tới đè cô ở dưới thân mình.
Bannie vùng vẫy hết đấm rồi lại đá anh.
“Nhìn tao này!” Anh siết cằm cô, bắt ép cô phải đối mặt với anh.
Anh trừng mắt, nghiến răng thật hung dữ nói:“Mày là của tao, mày phải là của tao. Từ nay tao cấm mày tơ tưởng đến thằng nào khác, để tao biết được tao sẽ đánh gãy chân của mày.”
“Đừng có nằm mơ.”
Anh cuối người ép hôn cô thì cô giãy dụa né tránh, cả hai dằng co qua lại.
…Chát…
Anh tát cô rồi siết cổ cô, ép cô phải hôn môi với anh.
Cố Thẩm Minh dùng lưỡi tách khoang miệng của cô ra thì bị cô cắn cho chảy máu. Anh chửi thề một tiếng rồi che miệng, Bannie nhân cơ hội đó đá vào hạ bộ của anh.
Cho dù là người đàn ông có mạnh mẽ cỡ nào, chỗ đó mãi mãi là nơi yếu đuối nhất.
Cô nhảy xuống giường, gom một số giấy tờ rồi bỏ chạy ra khỏi phòng.
Cố Thẩm Minh nén đau đuổi theo cô, anh ra lệnh cho vệ sĩ bắt cô lại thì lúc đó Cố Thần cũng vừa về.
Cậu vươn tay đón lấy một cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-nu-phu-hien-luong/2614069/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.