8.
Để tỏ vẻ như ta không hề đói khát đến như vậy, sau khi Lưu Tam Cân về nhà ngày thứ ba, lúc đi ngang qua nghe bà Vương nói Lưu Tam Cân đã tiếp tục mổ lợn rồi ta mới bắt đầu chờ đến khi mặt trời lặn, khoác trên một mình chiếc váy lụa màu tím khói đã được cất giấu từ lâu, lượn lượn lờ lờ ngoài nhà Lưu Tam Cân.
Lưu Tam Cân cầm chặt dao mổ lợn trong tay, liếc nhìn ta đang đứng ở cổng. Cái nhìn đó đúng là mị hoặc chúng sinh mà, sau khi ta bước vào cửa thì bị vấp cái cái ngưỡng cửa, ngã sấp mặt thành một mỹ nữ ngậm bùn. Lưu Tam Cân đặt con dao mổ lợn kia trên bàn rồi bật cười thành tiếng: “Không cần phải làm đại lễ như vậy.”
Ta chống hai tay bò người dậy, vừa cười vừa nói: “Đây chẳng phải là làm lễ cho Chu Công của chúng ta hay sao, chắc là điềm báo đó?”
Vừa nói xong ta thấy gương mặt của Lưu Tam Cân hơi phiếm hồng.
Như thế này càng khiến ta thêm hăng hái mà. Ta đi đến trước mặt chàng, duỗi ngon tay thon dài ngọc ngà của mình chạm khuôn ngực của chàng qua lớp quần áo: “Không lẽ là chàng không dám nhận hả?”
Cảm xúc không tệ. Lúc này ta lại ngẩng đầu lên một lần nữa, tai chàng cũng đỏ lên cả rồi, khác hoàn toàn với người ta tưởng tượng khi xưa.
“Hay là…” Tay của ta lượn lờ trên khuôn ngực ấy một vòng, “Chàng không được đó chứ?”
Ta vừa dứt lời đã bị chàng cầm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-la-mot-qua-phu/2741969/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.